Đường Đường : Cái máy này không giật điện thì xem ra cậu không nói dối nhỉ ! Được lắm ...
- Uyển Đồng : * đắc ý * Tôi tin chắc là có ai đó đang buồn đấy !
- Tư Niên : Tịnh Tuyết , Tịnh Tuyết !
- Tịnh Tuyết : * giật mình * Hả !?
- Tư Niên : Cậu có chơi nữa không ?
- Tịnh Tuyết : À thôi ! Các cậu cứ chơi vui vẻ đi , xíu nữa tôi chơi .
- Mọi người : Tiếp theo là Tư Niên đi !
- Tư Niên : Tại sao lại là tôi chứ ?
- Mọi người : Qua đây mau lên !
- Tư Niên : Đừng bắt tôi ! Aaaaa
- Mọi người : Trò này vui thật đấy !
- Tịnh Tuyết nghĩ : Aisss mình đang nghĩ về cái gì thế này ? Có gì đâu mà buồn ? Sao phải buồn chứ ?
- Lam Hạo Hiên : Nghĩ gì thế ?
- Tịnh Tuyết : Không có gì ! * rời đi *
- Lam Hạo Hiên nghĩ : Sao lòng mình lại cảm thấy đau nhói như vậy chứ ? Cô ấy đang buồn sao ?
Buổi chiều hôm đó , trời đang mưa .
- Tịnh Tuyết : Aisss , sao mình lại xui xẻo như vậy chứ ? Lại đi ngắm cảnh vào đúng lúc trời mưa to khiến bây giờ phải đội mưa đi về .
* Vấp đá *
- Tịnh Tuyết : * ngã * Aaaa ! Ui daaa ~ Đau quá !
- Tác giả : Cậu trước màn hình đang nghĩ gì vậy ? Nghĩ rằng Hạo Hiên sẽ đến đỡ Tịnh Tuyết sao ? Haha ! Không có đâu !
- Lam Hạo Hiên : Cậu có sao không ? Đang trời mưa mà lại đi đâu thế này ? * đỡ dậy *
- Tịnh Tuyết : * đẩy ra * Không có gì đâu ! Chỉ là vấp nhẹ thôi .
- Lam Hạo Hiên nghĩ : Cậu ấy bật chế độ xa lánh mình thật rồi !
- Lam Hạo Hiên : Qua kia một lúc để trú mưa đi , chỗ cắm trại của chúng ta cách xa đây lắm !
- Tịnh Tuyết : Ừmm... Được !
Một lúc sau
- Lam Hạo Hiên : Mau qua đây ! * kéo tay *
- Tịnh Tuyết : * gạt ra * Mưa to thật đấy !
- Lam Hạo Hiên : Cậu không cần phải cách xa tôi đến vậy đâu !
- Tịnh Tuyết : Có liên quan gì đến cậu đâu chứ !?
- Lam Hạo Hiên : Cậu không muốn giải thích gì với tôi về chuyện tối qua à ?
- Tịnh Tuyết : Cậu đã nói là không quan tâm rồi cơ mà , sao vẫn còn hỏi ?
- Lam Hạo Hiên nghĩ : Hả !? Cô ấy đã nghe được cuộc nói chuyện của mình và Hạ Vũ hồi sáng ?
- Tịnh Tuyết : Cậu nghĩ đúng rồi đấy ! Sáng nay tôi đi qua lều của Hạ Vũ thì vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người !
Khoảng không gian trở nên im lặng lạ thường
- Lam Hạo Hiên nghĩ : Nhưng nếu cậu giải thích , tôi vẫn sẽ lắng nghe và bỏ qua cho cậu cơ mà !
- Tịnh Tuyết nghĩ : Tôi rất muốn giải thích , rất muốn nói ra sự thật . Nhưng ... làm sao để nói đây ?
- Tịnh Tuyết : Ha ! Tôi ngu ngốc thật đấy !
- Lam Hạo Hiên : Hửm !?
- Tịnh Tuyết : Cứ theo đuổi một thứ mà vốn dĩ không thuộc về mình .
- Lam Hạo Hiên : Nó quý giá lắm sao ?
- Tịnh Tuyết : Tôi cũng không hiểu nữa ! Nhưng dường như đó chỉ là sở thích tạm thời mà thôi .
- Lam Hạo Hiên : Ra là vậy ...!
- Tịnh Tuyết : Trời cũng giảm mưa rồi , tôi về lều trước . * chạy đi *
- Lam Hạo Hiên : Này ! Cẩn thận ! Hướng đó là vực cơ mà !
- Tịnh Tuyết : Hả !? * Ngã *
- Tịnh Tuyết : Aaaa ... * Trượt xuống vực *
- Lam Hạo Hiên : Không sao ... để ... tôi kéo cậu lên ! * nắm lấy tay *
- Tịnh Tuyết : * Hốt hoảng * Mau bỏ tay ra đi , nếu không cậu sẽ bị ngã theo tôi đấy . Bỏ tay ra mau !
- Lam Hạo Hiên : * gắng gượng * Không... hãy nắm chặt lấy tay tôi , tôi ... tôi sẽ kéo cô lên !
- Tịnh Tuyết : Tay tôi đau quá ! Tôi sắp không chịu được nữa rồi ...!