Sau khi ăn hết cơm chay, Tuệ Không đại sư đến mời, sau khi Hoàng đế dâng hương bái Phật cầu cho Cảnh Triều mưa thuận gió hòa xong, chúng thần đợi ở bên ngoài, Đông Duật Hoành mang theo Thẩm Ninh vào chính điện, thấy Tuệ Không đại sư và đệ tự đang thắp hương, hắn thấp giọng dặn dò Thẩm Ninh, "Nàng thành kính xin lỗi đi, đừng có ẩu thả."
Thẩm Ninh gật đầu, cùng hắn quỳ xuống.
Đông Duật Hoành cẩn thận tỉ mỉ làm theo đúng quy củ lạy ba cái, trong lòng nói, trẫm không trách nàng lừa trẫm, ngã Phật từ bi, tha cho nàng một lần.
Thẩm Ninh lạy Đại Phật xong thầm nghĩ, nàng nguyện vì người nam tử hôm nay làm tất cả những chuyện này vì nàng, cản trở hết tất cả vận xui. Nàng mong hắn sống lâu trăm tuổi, bình an hòa thuận vui vẻ.
Hai người bái lạy xong, Tuệ Không mời Thẩm Ninh dẫn theo nữ quyến đi bái tượng Quan Âm, Đông Duật Hoành khẽ cười, "Đi bái đi."
Thẩm Ninh nghe lời đi theo, lúc quỳ gối trước mặt Bồ Tát nàng thầm nghĩ: "Con không thể cái hài tử, cầu xin Bồ Tát đừng đưa hài tử cho con. Lạy ba lạy, nàng nâng mắt chăm chú nhìn Bồ tát, vẻ mặt lộ lên vẻ kiên quyết. Nàng thích trẻ con, nhưng nàng không thể nhận, đây là cái giá nàng phải trả.
Tiểu hòa thượng đang muốn cắm hương vào trong lu hương, lại nghe thấy vài âm thanh khác thường, bốn cái nến trước mặt Bồ tất đồng loạt tắt.
Tiểu hòa thượng chưa từng nhìn thấy hiện tượng như này, kinh sợ nhìn về phía Tuệ Từ sư thúc.
Trong lòng Tuệ Từ cũng kinh sợ, đây là nến cống phẩm mới đốt mà, "Nhanh thắp nến lại đi."
Tiểu hòa thượng vội vàng đốt nến, cũng không biết là do hắn hấp tấp hay vì nguyên do gì, hắn châm lửa mấy lần đều không cháy, cho dù có thắp sáng lên chớp chớp hai cái liền vụt tắt.
Trong lỏng Liễm Diễm phân vân, sắc mặt Thẩm Ninh không đổi, che dấu vẻ u ám trong mắt.
Hoàng đế đang cùng Tuệ Không đại sư, Thận Thân vương, Đông Minh Dịch cùng các cận thần thưởng trả tham thiền ngộ đạo, Vạn Phúc ở bên ngoài chờ, một thái giám vội vàng chạy đến thì thầm vào tai hắn hai câu, sắc mặt hắn thay đổi.
Đông Duật Hoành nghe chuyện này, nhíu mày, "Bây giờ Duệ phi đang ở đâu?"
"Duệ phi nương nương đang từ bên phòng thiền đi đến."
Chúng thần đều thầm đoán có chuyện phát sinh, lại nghe thấy Hoàng đế nói: "Đi mang mấy cây nến hương đấy đến đây để trẫm nhìn."
Nến hương? Đám người nghi hoặc, nến hương có thể xảy ra chuyện gì?
Một lát sau mấy cái nến kia còn xuất hiện trước mặt Đông Duật Hoành sớm hơn Thẩm Ninh, ngón tay hắn chỉ chỉ, lập tức có người hiểu ý đốt nến.
Nến đỏ lập tức được thắp lên, nến này cũng giống như những loại nến bình thường khác.
Tiểu hòa thượng mới lấy nến từ bên điện Quan Âm đến đây ngạc nhiên thốt lên một tiếng, vừa nãy hắn đốt thế nào nến cũng không cháy, sao bây giờ...
Thẩm Ninh đi đến, nhìn thấy bốn cái nến đỏ đó đang cháy, sắc mặt không đổi thỉnh an Hoàng đế.
Đông Duật Hoành ngoắc tay bảo nàng tiến lên, đợi nàng đứng vững bên cạnh hắn, hắn hỏi tiểu hòa thượng, "Rõ ràng bốn cái nến bình thường, vì sao dám lừa trẫm nến không cháy?"
Tăng nhân đều quỳ xuống mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Khởi bẩm vạn tuế, vừa rối thực sự là không thể đốt nến, các đệ tử đều tận mắt nhìn thấy... "
Hoàng đế biến sắc, trong phòng im lặng, Tuệ Không và cận thần đều không dám nói, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Tiểu Hòa thượng quỳ gối, chỉ cảm thấy rất lâu như đã qua một kiếp mới nghe thấy tiếng cười của Hoàng đế, chờ đã... Tiếng cười? Hắn ngẩng đầu lên, đã thấy thiên tử mỉm cười với Duệ phi nói: "Ái phi, có thể long tử khó cầu, ái phi còn cần phải quyên thêm nhiều tiền hương khói mới được."
Long, long tử? Tiểu hòa thượng không ngờ Hoàng thượng muốn cầu chuyện đó, chỉ là nến trước tượng Bồ Tát bị dập tắt như vậy, phải chăng là yêu khí đột kích?
Thẩm Ninh nghe xong trên mặt thoáng dịu lại một chút, "Bệ hạ, thần thiếp không thích nghe những lời này."
Lúc này có một đệ tử chạy từ bên ngoài lại thò đầu vào nhìn, Đông Duật Hoành nhìn qua, "Tuệ Không đại sư, hình như có đệ tử tìm ông."
Tuệ Không nói: "Bệ hạ cho phép lão nạp cáo lui..."
"Làm gì phải phiền phức đại sư như vậy, gọi hắn tiến vào là được." Đông Duật Hoành cười một cái cho người tuyên vào.
Đệ tử kia đi vào quỳ xuống, lại ấp a ấp úng không dám nói.
Ánh mặt Đông Duật Hoành sầm lại, "Phật môn có chuyện gì mà ấp úng?"
Đệ tử kia bất đắc dĩ, cúi đầu nói ra: "Bệ hạ, đèn trường mệnh của Duệ phi nương nương, vỡ rồi!"
Đông Duật Hoành bỗng nhiên đập tay vịn ghế, nghiêm nghị nói: "Hòa thượng lớn mật!"
Đệ tử kia bị thiên tử quát giật mình, vội vàng nói: "Bệ hạ khai ân, đèn trường mệnh của nương nương rõ ràng được đưa đến cẩn thận, không thế gió từ đâu đến liên tục thổi đổ đèn của nương nương."
"Trên kệ nhiều đèn như vậy, như thế nào chỉ có một mình đèn của nương nương đổ xuống?"
"Tiểu tăng, tiểu tăng không biết, chỉ sợ, chỉ sợ có yêu khí..." Đệ tử kia quá sơ hãi, chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra khỏi miệng.
Lời này lại nói ra tiếng lòng của nhiều người.
"Làm càn!"
"Ngu muội!"
Hoàng đế cùng Tuệ Không đại sư đồng thời quát lớn.
"Chùa Ngô Long là chùa cổ hai trăm này, Đại Phật cao tọa, hương khói không ngừng, ở đâu có yêu quái dám đến đây làm càn?" Đông Duật Hoành tức giận trách mắng.
Người trong thiền phòng nhất thời hoảng sợ.
Thẩm Ninh tiếng lên khuyên nhủ: "Bệ hạ bớt giận, tiểu sư phụ sợ là bị long uy của người dọa nói mê sảng thôi, bệ hạ cần gì phải vì vậy mà nổi giận?"
Sắc mặt hoàng đế dịu lại, Tuệ Không nói: "Bần tăng quản giáo không nghiêm, xin bệ hạ thứ tội."
Đông Duật Hoành nhận trà của Thẩm Ninh đưa đến uống một ngụm trà, mới nói: "Thôi được rồi, trầm là lo lòng quan sẽ bị loạn, trong chùa cũng hoảng sợ."
Thẩm Ninh khẽ cười, lại nói: "Bệ hạ, thần thiếp có một chuyện muốn nhờ."
"Chuyện gì?"
"Thần thiếp muốn nhìn lại bốn ngọn nên kia một chút."
Đông Duật Hoành nhìn nàng một chút, chợt gật đầu cho người thổi tắt nến đưa cho nàng.
Thẩm Ninh cười nhận lấy, không nhìn cái khác mà chỉ nhìn dưới đáy của cây nến, bốn cái nến nàng đều nhìn qua một lượt.
"Ái phi đang nhìn gì?"
"... Ban nãy thần thiếp cảm thấy kỳ lạ bảo tiểu sư phụ mang nến đến cho thần thiếp nhìn một chút, thần thiếp có dùng móng tay cạo hai đường ở dưới đáy nến định để lát nữa nói với chủ trì mấy cây nến này không dùng được, chỉ là bây giờ..." Nàng quay đáy nến lên cho hắn nhìn, "Tại sao bây giờ không thấy vết thần thiếp lưu lại?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, Thận Thân vương tiến lên một bước, nói: "Nương nương chuyện này là thật?"
"Phật môn là thánh địa sao dám nói láo?" Thẩm Ninh vươn tay, "Bệ hạ người nhìn xem bên trong móng tay thần thiếp còn có một chút sáp nến."
Đông Duật Hoành cầm bàn tay của nàng nhìn, sắc mặt càng thêm tối.
Tiểu hòa thượng cầm nến tới vẫn còn quỳ bên dưới, nghe xong cuống quýt dập đầu, "Tiểu tăng thật sự lấy bốn cây nến từ trong lư hương xuống mà!"
Lúc này Hoàng đế lại không hề nổi giận, không nhìn ra được Hoàng đế đang nghĩ gì, trầm ngâm một lúc Hoàng đế đang định mở miệng, Đông Minh Dịch đã quỳ một gối. "Phụ hoàng, nhi thần nguyện tra ra chuyện này, để xem người phương nào dám giả thần giả quỷ trước mặt Thánh thượng."
Đông Duật Hoành vốn định để Đông Tinh Tật điều tra chuyện này, thấy Đông Minh Dịch tự đề cử bản thân, ngừng một lúc, nói: "Đại hoàng tử có thể giúp phụ hoàng phân ưu, phụ hoàng vô cùng vui mừng, chỉ là chuyện này khó bề phân biệt, kinh nghiệm của hoàng nhi còn ít vẫn nên là hỗ trợ Thận Thân vương điều tra đi."
Đông Tinh Tật, Đông Minh Dịch lĩnh chỉ.
Tuệ Không đứng một bên chắp tay trước nguc, "A Di Đà Phật, A Di Đà Phật."
Đông Duật Hoành đứng dậy, "Quấy rầy thanh tĩnh của thánh chùa cùng các vị cao tăng rồi, trong lòng trẫm có chút không đành lòng, nhưng kẻ đứng sau tấm màn tà tâm ác độc, không tra ra thì sẽ là họa lớn, mong đại sư cùng các vị đệ tử hợp lực điều tra thủ phạm."
"Bần tăng xin nghe theo ý chỉ."
Hoàng đế dẫn Duệ phi bãi giá hồi hành cung, Tuệ Không cùng các đệ tử đưa giá đến cửa núi, Thận Thân vương, Đại hoàng tử cùng mấy thị vệ ở lại truy án.
Buổi tối, Thẩm Ninh vì chuyện ban ngày mà ra sức hầu hạ Đông Duật Hoàng một lần, sau một hồi triền miên bịn rịn qua đi, nàng thở hổn hển tựa vào trên nguc của hắn, lắng nghe nhịp mạnh mẽ đầy sức sống của hắn một lúc, hất cằm chống lên lồng nguc của hắn nhìn hắn hỏi: "Lúc ở trong chùa Ngô Long, chàng có hoài nghi ta là yêu quái không?" Nàng thấy ngay cả Đông Minh Dịch cũng có chút xao động.
Đông Duật Hoành cúi đầu cong môi cười, vu0t ve eo thon của nàng, lười biếng nói: "Trẫm đọc chí quái truyền kỳ, trong đó người ta miêu tả nữ yêu tinh đều đẹp như tiên nữ, phong tình yểu điệu... A!" Phụ nhân to gan dám nhéo lưng rồng.
"Ta không đẹp chỗ nào?" Thâm Ninh cười híp mắt hỏi.
Đông Duật Hoành nghe vậy thật sự chống người dậy, ra vẻ đánh giá nàng một lượt, sau đó vuốt cằm nói: "Ninh Nhi chỗ nào cũng đẹp, chỉ là bầu nguc này lớn hơn một chút thì càng tốt."
Thẩm Ninh biết hắn luôn yêu thích nguc lớn eo nhỏ, nàng tức giận đánh hắn một cái. Nếu ở hiện đại có người đàn ông nào dám nói với bạn gái hoặc vợ của mình như vậy, vậy mà hắn lại dám thẳng thắn nói như đúng rồi.
"Không sao, trong cung có phương thuốc bí truyền giúp nở nguc, trở về trẫm sẽ cho người điều trị cho nàng."
"Ta đang nói chuyện nghiêm túc với chàng đó." Thẩm Ninh chu môi.
"Ai, có yêu quái nào vô dụng như nàng không." Lúc hận hắn sao không dùng yêu thuật giết hắn, cũng không có hóa thành một làn khói xanh bay đi, phí hết tâm sức chạy trốn rồi lại vì mạng của mấy nô tài mà từ bỏ, đây là yêu quái gì?"
Mặc dù lời này không dễ nghe nhưng Thẩm Ninh cũng coi như hài lòng, nàng nở nụ cười, nghiêng đầu mềm mại hỏi: "Nếu như... Ta thật sự khác người, chàng cón có muốn ta nữa không?"
Hoàng đế nhíu mày, nhìn về phía nàng, "Hỏi cái này làm gì?"
Chỉ là hiếu kỳ thôi," Thẩm Ninh cọ cọ vào lòng hắn, "Ta nghĩ nếu như có một ngày chàng biến thành một con rồng, mắt còn to hơn chuông đồng, răng còn nhọn hơn cả mãnh hổ, vậy ta... " Nàng đang nói giống như chìm vào trong trầm tư.
"Vậy thì nàng làm sao?" Đông Duật Hoành bị nàng khơi gợi hứng thú, đẩy đẩy vai của nàng hỏi.
"Vậy ta hỏi chàng, chàng có nhớ ta không, có yêu ta không, nếu như chàng gật đầu vậy ta cũng sẽ muốn chàng cho dù chàng thế nào đi chăng nữa." Thẩm Ninh cười, ánh mắt chăm chú nhìn hắn nói.
"Cổ quái linh tinh." Đông Duật Hoành bóp bóp mặt nàng.
"Vậy còn chàng? Ta hỏi chàng đơn giản thôi, nếu là ta từ ngôi sao trên trời rơi xuống, chàng có còn muốn ta không?"
"Từ ngôi sao trên trời rơi xuống?" Đông Duật Hoành chăm chú nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi lại.
Lòng Thẩm Ninh bỗng dưng xiết chặt, "Ai, từ trong viên đá chui ra cũng được."
Không ngờ Đông Duật Hoành lại cho rằng nàng muốn chơi trò chơi trẻ con, "Nàng suốt ngày lấy đâu ra nhiều suy nghĩ kỳ quái như vậy, trẫm là thiên tử của Cảnh Triều, nàng là Nhị tiểu thư của Thẩm phủ Trường Dương, Duệ phi nương nương của trẫm, sao có thể từ sao trên trời rơi xuống, từ trong cục đá chui ra?"
Thẩm Ninh thấy hắn không trả lời, trong lòng có chút thất vọng, nhưng nàng cũng biết gấp gáp không thành chuyện, "Thật sự không phải nói chơi mà."
Đông Duật Hoành khẽ cười vu0t ve khuôn mặt của nàng, sau đó nghiêm mặt nói: "Ninh Nhi, chuyện hôm nay, trẫm không nói, nàng cũng hiểu là có chuyện gì xảy ra... Nàng làm rất tốt."
Thẩm Ninh nghe xong, ngẩng đầu nhìn hắn một chút, mới khẽ cười nói: "Lão tổ tông đã nói, không được phép có suy nghĩ hại người, nhưng lòng phòng bị không thể không có."
"Lời này rất có lý." Đông Duật Hoành cong môi tán thành, trầm tư một lúc sắc mặt lại đổi, "Trẫm chỉ là, nàng chưa hồi cung, đã bị người khác tính toán rồi." Buổi sáng nếu không phải nàng tự thanh minh cho bản thân, nến tắt trước mặt Phật, đèn trường mệnh nát, lời đồn đại linh tinh mà truyền ra ngoài sợ sẽ khiến lòng người loạn.
"Đừng lo lắng, gặp chiêu phá chiêu là được." Thẩm Ninh sớm đã chuẩn bị tâm lý, nàng không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ. Theo cách nhìn của nàng, mấy chuyện đó là "công việc" nằm trong thời gian làm việc, vẫn nên để ban ngày mới suy nghĩ.
"Cái dáng vẻ không tim không phổi này của nàng không thể thay đổi một chút sao?" Giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
"Chàng yên tâm, ta sẽ chú ý."
Đông Duật Hoành gật đầu, khẽ vuốt gương mặt của nàng, dịu dàng triền miên môi lưỡi một lúc, giọng khàn khàn nói: "Ninh Nhi, trẫm sẽ che chở cho nàng, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm."
Thẩm Ninh ngửa đầu chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc, khẽ mở miệng, "Chỉ mong tâm quân giống như tâm ta, quyết không phụ lòng, tương tư ý!"
- -----oOo------