Đây là lần đầu tiên Thẩm Ninh được nhìn thấy cảnh tượng buổi tối phồn hoa như vậy ở Cảnh Triều, khung cảnh này không giống với những thành phố ở hiện đại với những ánh đèn lung linh, tràn ngập trong vẻ xa hoa. Trên đường phố ở Trường Dương là cảnh tượng náo nhiệt sôi nổi vui vẻ, là dáng vẻ giản dị nhưng phồn vinh. Người đi bộ trên đường không quan tâm có quen biết hay không, khi gặp mặt nhau đều tươi cười chắp tay trước nguc hành lễ, ai cũng nói "Ngày đông vui vẻ"; Có một đoàn người rước kiệu tế thần đi trên đường, những nơi họ đi qua người dân đều ném trái cây trên tay lên kiệu tế thần; Hai bên đường có múa võ, có khỉ làm xiếc, có đoán đố đèn, có hát kịch... Những quán xá, cửa tiệm ban ngày đã đóng cửa nhưng buổi tối một lần nữa mở cửa khai trương để nhận điềm lành. Cảm xúc của Thẩm Ninh như vỡ òa khi nhìn thấy cảnh tượng này, đã rất lâu rồi, rất rất lâu rồi nàng không đi dạo phố!
Nàng nhớ trước kia mỗi dịp lễ đến nàng đều cùng bạn thân đi dạo trên đường tụ tập lại với nhau, cùng đi uống trà, đi ăn một bữa cơm, đi dạo mấy cửa hàng. Bây giờ những điều đơn giản như vậy lại thành ước muốn xa vời. Vậy nên lần này nàng sẽ bắt lấy cơ hội này, giống những tiểu thư khuê các ở Cảnh Triều một năm chỉ có có ba ngày được ra ngoài vào buổi tối, nàng sẽ tận hưởng hết mình vui vẻ đi dạo đông tây, thấy cái gì cũng mới mẻ. Điểm khác biệt duy nhất là nàng không có đội mũ màn che mặt. Xuân Nhi có khuyên một lần, Thẩm Ninh chỉ nói bây giờ là sắp thành bà già đến nơi rồi, không cần quá chú trọng mấy thứ như vậy.
Thẩm Ninh vui vẻ vừa đi vừa dừng lại ngắm đồ, nàng dừng lại ở một gian hàng bán tranh Tiêu Hàn.
Tranh Tiêu Hàn là loại tranh đặc biệt trong những ngày mùa đông, tranh vẽ tám mươi mốt cánh hoa mai, Bắt đầu từ ngày hôm sau của ngày đông chí, mỗi cánh hoa được nhuộm trong ngày, đánh dấu là mây, nắng, mưa và tuyết. Ngày thứ chín sẽ là tám mươi một cánh, là báo hiệu mùa xuân đã đến.
Thẩm Ninh luôn thích những loại đồ chơi nhỏ này, ở Vân Châu tranh Tiêu Hàn chỉ có hai, ba kiểu dáng, nhưng quầy hàng ở Trường Dương thì có nhiều kiểu dáng, trên tranh còn có viết cả tục ngữ Cửu Cửu Ca:
Cửu một, cửu hai, tay không động.
Cửu ba ngày hai mươi mốt, gió thổi vào hàng rào.
Cửu bốn ngày ba mươi sáu, đêm ngủ như ngủ ngoài trời.
Cửu năm ngày bốn mươi lăm, nhà nhà đầy tuyết.
Cửu sáu ngày năm mươi bốn, ban đêm sưởi ấm.
Cửu bảy ngày sáu mươi ba, người người đi đường mặc một áo đơn.
Cửu tám ngày bảy mươi hai, chó mèo chạy tìm bóng râm.
Cưu chín ngày tám mươi mốt, gã nghèo tội nghiệp đi ngủ duỗi thẳng chân bị muỗi cắn.
Thẩm Ninh cầm ba bức tranh Tiêu Hàn khác nhau do dự, nàng cảm thấy cái nào cũng đẹp, ngửi một chút còn có cả mùi thơm. Nàng phân vân khó khăn không biết nên chọn cái nào.
"Cái này nhìn tao nhã hơn." Bỗng nhiên có một ngón tay thon dài duỗi ra chỉ vào bức tranh ở giữa, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp vừa lạ vừa quen.
Mùi Long Tiên hương nhàn nhạt bay vào mũi Thẩm Ninh, nàng giật mình, quay đầu nhìn lại đối diện ánh mắt của nàng là con ngươi đen như mực mang ý cười, khuôn mặt tuấn tú ngoài ý muốn đập vào tầm mắt của nàng.
Nàng muốn nói lại thôi, nghĩ một đằng nhưng lời ra khỏi miệng lại khác, "...Lãnh gia!"
Người này chính là Đông Duật Hoành cải trang xuất cung. Hắn đội một chiếc mũ ấm màu bạch kim, trên người là trường bào màu nâu sẫm cổ chéo, trên eo đeo đai lưng ngọc màu xanh sẫm. Bên ngoài là áo khoác màu tím nhạt ống tay áo lớn, cổ áo thẳng đối xứng chạy dài xuống dưới, có dây cột dưới nguc. Trên cổ áo và tay áo mỗi bên đều có thêu một chữ Vạn, vạt áo bên trái thêu hoa văn như ý cát tường. Thấp thoáng dưới lớp áo choàng cổ dọc là áo gấm màu đỏ tía, cực kỳ có dáng vẻ của một nhà phú quý giàu sang.
Đông Duật Hoành nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trước mặt, rồi nhìn y phục trên người nàng mặc, khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười.
Thẩm Ninh giả bộ chuẩn bị quỳ, giữa chừng Đông Duật Hoàng đưa tay ra cản, "Đã gọi là Lãnh gia thì không cần phải giữ lễ."
Thẩm Ninh chỉ nâng váy thi lễ.
Lý Tử Hiên nhìn tướng mạo cùng khí thế của người vừa đến cùng với thái độ của Thẩm Ninh hắn lập tức hiểu được người này là ai, Lý Tử Hiên kinh hãi lại không biết nên hành lễ như thế nào.
Thẩm Ninh nói: "Vị này là tiểu thúc tử của thảo dân Lý Tử Hiên."
Đông Duật Hoành liếc mắt nhìn qua, Lý Tử Hiên lập tức quỳ xuống, "Thảo dân thỉnh an Lãnh gia."
Mao Đại và Xuân Nhi đi theo lập tức quỳ xuống.
Trên đường phố vô cùng náo nhiệt không ai để ý chuyện vừa xảy ra ở nơi hẻo lánh bên này, chỉ có người bán tranh là biết gặp được quý nhân, cũng vội vàng quỳ xuống theo mọi người.
Đông Duật Hoành nói miễn lễ, đánh giá Lý Tử Hiên một lượt. Không biết tại sao hắn lại cảm thấy tên này tâm tư có chút khó lường.
Thẩm Ninh thấy hắn nhìn Tử Hiên chăm chú, trong lòng suy đoán lung tung, đừng nói là vị gia này cả nam nữ đều ăn nha?
Bọn họ chỉ nghe thấy Hoàng đế ý tứ sâu xa nói: "Đúng là một lang quân trắng trẻo anh tuấn," Không ngờ một người thương nhân lại có thể có phong thái như vậy, "Ngươi và ca ca của ngươi là huynh đệ cùng cha cùng mẹ?"
"Bẩm Lãnh gia," Lý Tử Hiên chắp tay trước nguc khom người nói, "Ca ca và thảo dân là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra."
Thảo nào... Đông Duật Hoành khẽ nhíu mày, dường như không vui.
Thẩm Ninh cảm thấy đề tài này hơi quái dị, hắng giọng chuyển chủ đề, "Lãnh gia, ngày đông vui vẻ." Nàng bắt chước giống như những người trên đường chắp tay trước nguc cười hì hì thi lễ.
Đông Duật Hoành sững người, sau đó trong mắt hắn có ý cười, "Ngươi cũng ngày đông vui vẻ."
Thẩm Ninh cười nhìn về Vạn Phúc đứng phía sau đang lo lắng không rời chủ nhân của mình, "Tiểu Vạn Phúc, ngươi cũng ngày đông vui vẻ."
"Lý phu nhân ngày đông vui vẻ." Vạn Phúc cũng sững người đáp lại.
Lý Tử Hiên xấu hổ, động tác chọc cười này của nàng đúng là đi đâu cũng đều được hoan nghênh.
Đông Duật Hoành chăm chú nhìn nữ tử đã mấy tháng không gặp này, hắn cảm thấy dường như nàng gầy hơn trước. Lý gia này ngay cả một phụ nhân cũng không nuôi dưỡng tốt được?
"Lãnh gia, ngài cũng đến xem tranh Tiêu Hàn ạ?" Nàng cảm thấy hắn không phải là người có thời gian chơi mấy loại đồ chơi này, nhưng hậu phi của hắn thì có nhiều thời gian, có thể người này nhất thời nổi lên hứng thú đi mua mấy thứ này dỗ sủng phi của hắn cũng không chừng.
Đông Duật Hoành chắp tay sau lưng cười một tiếng, "Gia chẳng qua là đi qua đây một chút, không người thấy ngươi ở đây có chút bất ngờ. Gia tưởng ngươi còn đang luyến tiếc Trung Châu, không quan tâm đến ý chỉ của gia. Gia còn đang nghĩ xem mai có nên cho ngươi đi bầu bạn với phu quân của ngươi không."
Vạn Phúc chỉ cảm thấy không biết nên nói gì, thầm nghĩ đây là gia đang khi dễ Lý phu nhân?
Thẩm Ninh làm mặt khổ,nói: "Lãnh gia, hôm nay là ngày tết lớn, ngài đừng dọa ta chứ," nàng ngừng một lát, "Hôm qua Tử Hiên đã đi Thông Chính Ti phục mệnh rồi."
Nụ cười trên môi Đông Duật Hoành tắt lịm, "Lớn bé phải có thứ tự, gọi thẳng tên húy của đệ đệ còn ra thể thống gì nữa?"
"Vâng, dân phụ biết sai rồi." Thẩm Ninh biết nghe lời đáp dạ phải.
Lý Tử Hiên che giấu vẻ khác thường trong mắt hắn.
"Đã gặp ở đây rồi thì ngươi bồi gia đi một đoạn đi."
"Vâng."
Đông Duật Hoành thấy Thẩm Ninh bỏ tranh trên tay xuống, hắn nhướng một bên lông mày, "Ngươi không lấy cái này nữa à?"
Thẩm Ninh khẽ ho một tiếng, "Tất nhiên là lấy chứ." Lúc nãy nàng đã hỏi giá rồi, nàng lấy một văn tiền đưa cho người bán hàng, chọn bức tranh ban nãy Đông Duật Hoành chỉ, ngẩng đầu cười một tiếng, "Lãnh gia, chúng ta đi thôi."
Đông Duật Hoành cau mày nhìn mười ngón tay sưng tấy giống như củ cải của nàng, "Tay ngươi sao thế này?"
Thẩm Ninh cười hì hì, cất bức tranh vào trong tay áo mười ngón tay cũng dấu dưới vạt áo, "Trên đường gió lạnh thổi nên bị đông cứng."
Lúc này Đông Duật Hoành mới nhớ, mấy ngày qua nàng thúc ngựa đến đây, sao mà không bị gió lạnh thổi cứng da thịt mềm mại được. Hơn nữa hôm nay người trong nhà đến báo nàng ngủ ròng rã một ngày, dù nàng có khỏe mạnh đến mấy cũng phải rất mệt mỏi mới ngủ li bì như vậy, sợ là những ngày qua chịu không ít khổ cực. Trong lòng hắn khẽ động, "Vậy đã bó thuốc chưa?"
"... Ngày mai ta sẽ bảo người đi mua thuốc."
Đông Duật Hoành ừ một tiếng, lại nói: "Đã là mùa đông sao ra ngoài không ôm lò sưởi tay?"
"Lò sưởi tay vướng bận, không thể tận hứng được." Thẩm Ninh cười ngây ngô.
Đông Duật Hoành thấy nàng như vậy vừa buồn cười vừa tức giận, nào có một phụ nhân đã lấy chồng nào l0 mãng như nàng? Vả lại nhìn tiểu thúc tử đi theo sau nàng hình như cũng đã quen thuộc với điều này. Đông Duật Hoành nghĩ đến đây, hắn ý tứ không rõ liếc mắt nhìn thân ảnh thon dài đứng sau lưng Thẩm Ninh.
Lý Tử Hiên không ngẩng đầu lên nhưng cũng cảm thấy có một loại áp lực không biết từ đâu tới.
"Đi thôi." Đông Duật Hoành thu lại ánh mắt, liếc mắt nhìn Vạn Phúc một cái ra hiệu rồi quay người bước đi.
Thẩm Ninh nhìn Lý Tử Hiên một chút, đành phải đuổi theo.
Vậy là Thẩm Ninh theo hầu bên cạnh Đông Duật Hoành đi dạo, Vạn Phúc cùng Lý Tử Hiên và mấy người hầu đi phía sau mấy bước. Thẩm Ninh thấy Đông Duật Hoành không nói chuyện, hôm nay không phải đánh cờ nhưng lại lặng yên không một tiếng động, bên cạnh lại không có ai hỗ trợ. Thẩm Ninh đành phải tự lực cánh sinh nhìn xung quanh tìm chủ đề nói chuyện. Cả hai cùng xem tranh, xem khỉ làm xiếc, xem đố chữ, nói đến trời nam biển bắc, vô cùng hòa hợp.
Vạn Phúc đi theo phía sau nghe tiếng cười của hai người, Lý Tử Hiên nhìn sắc mặt của hai người, mỗi người một tâm tư khác nhau.
Lúc này dòng người ùa ra đường, loáng thoáng nghe thấy đằng trước chuẩn bị có múa rối, mọi người ai cũng hô hào cổ vũ. Bên này mấy người Thẩm Ninh ung dung đi chầm chậm đều bị đám người từ tam phương tứ phía xô đẩy. Thẩm Ninh nghiêng người né tránh ổn định cơ thể không muốn chạm vào Đông Duật Hoành thì bị một người to lớn va vào, Thẩm Ninh theo phản xạ vươn tay bám vào Đông Duật Hoành.
Hai người dựa vào rất gần nhau, thậm chí có thể ngửi thấy hương thơm trên người của đối phương. Thẩm Ninh mơ hồ cảm thấy bất an, nàng thu tay lại định tách ra, Đông Duật Hoành thấy phía sau có một phụ nhân đang lao tới, thuận thế cầm tay kéo Thẩm Ninh lại, tránh va chạm.
Thẩm Ninh chỉ cảm thấy mu bàn tay như bị bỏng, lại bất ngờ va vào trong nguc Đông Duật Hoành. Cảm giác ấm áp cùng mừi Long Tiên Hương xông vào mũi, dọa nàng nhảy bật ra.
"Dân phụ thất lễ, cầu Lãnh gia thứ tội." Nàng vội vàng nói.
Ngón tay cái của Đông Duật Hoành chạm lướt qua những ngón tay lạnh buốt, "Tha ngươi vô tội, không cần phải lo sợ."
Một màn hoảng hốt này Vạn Phúc và Lý Tử Hiên không nhìn thấy, nhưng Xuân Nhi phía sau lại thấy, cũng không dám nhiều lời.
Đông Duật Hoành nói: "Tay của ngươi cực lạnh, ngày mai trước khi ra đường phải để nô tỳ chuẩn bị lò sưởi tay." Hắn giống như ra mệnh lệnh dặn dò.
Nếu như là phụ nhân bình thường, có thể tiếp xúc với thánh thượng như vậy nếu không phải là thẹn thùng thì chắc chắn là vui sướng, lại nghe thêm mấy lời này của hắn sẽ càng nghĩ lung tung. Thẩm Ninh biết nữ tử cổ đại có điều kiêng kị, cũng biết hành động vừa của nàng là thất lễ, nhưng dù sao thì nàng cũng là người hiện đại nàng cũng sẽ không nghĩ rằng loại hành động cầm tay này cũng sẽ có thể rơi đầu, cũng không cảm thấy những lời này của Đông Duật Hoành có gì không ổn. Nàng chỉ đơn giản cho rằng đây là lời quan tâm của cấp trên dành cho cấp dưới thôi, nàng nghiêm túc trả lời: "Vâng, tạ ơn bệ hạ thương xót."
Lời vừa nói ra khỏi miệng Đông Duật Hoành phát hiện bản thân lỡ lời, ai ngờ Thẩm Ninh lại thản nhiên nói lời cảm ơn, hắn nhìn nàng một lúc, trong lòng nhìn như có gì đó không vui, không hiểu sao lại tức giận.
Thẩm Ninh cũng có tâm tư khác, bỗng chốc hai người đều im lặng.
Đoàn người phía trước đi xem múa rối, Thẩm Ninh chưa từng được xem múa rối, bỏ suy nghĩ dang dở lại sau lưng, đứng nhón mũi chân nhìn từ xa thấy bên kia rất vui. Hoàng đế nghiêng đầu nhìn gương mặt trắng nhỏ nhắn nổi bật trong áo lông hồ ly trắng cùng đôi mắt long lanh, còn có đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, hắn cười một tiếng nhưng ánh mắt lại dần trở nên tăm tối.
Thẩm Ninh quay đầu qua, vốn là muốn mở miệng cười, lại đụng phải ánh nhìn khó đoán của Đông Duật Hoành, trong chốc lát nàng như dính phải vào ma thuật.
"Gia." Vạn Phúc đánh vỡ không khí tĩnh lặng.
Thẩm Ninh lập tức dời ánh mắt, còi báo động trong đầu kêu réo báo động
"... Chuyện gì?" Giọng nói của Đông Duật Hoành dường như trầm hơn bình thường một chút.
"Phó sứ của Thông Chính Ti Thẩm đại nhân đến bái kiến."
- -----oOo------