Một hôm, Hoàng hậu mời Hoàng đế đến cung Chiêu Hoa cùng thương nghi chuyện của Nhị hoàng tử. Vì chuyện này mà Hoàng hậu đã suy nghĩ rất nhiều, nàng cũng biết cả cái hậu cung này ai cũng muốn nuôi dưỡng Nhị hoàng tử, nhất là Trang phi, người chỉ thiếu điều chưa nói thẳng ra khỏi miệng mà thôi.
"Theo ý của Hoàng hậu, ai có thể?" Đông Duật Hoành cũng vì chuyện này mà hao tâm tổn sức, hắn định để Thẩm Ninh nuôi dưỡng Nhị hoàng tử, nhưng lại nhớ đến Thẩm Ninh cũng là vì chuyện này mà làm loạn lên suýt chút nữa là âm dương cách biệt liền cảm giác có chút xúi quẩy. Hơn nữa với cương vị đế vương, trong lúc quan trọng thế này hắn cũng sẽ không để Nhị hoàng tử qua cho sủng phi đang độc sủng nuôi dưỡng. Mà phụ nhận kia dường như cũng chỉ nghĩ cho bản thân, lâu như vậy rồi mà cũng không nói một lời.
Chỉ là ngoài Thẩm Ninh ra hắn cũng không nghĩ ra trong hậu cung còn người nào có thể đảm nhận chuyện này, tính tình của Trang phi không tốt, Đức Phi và Vân tần đều có con của mình, Thục tần đang nuôi con của Khang tần... Qua một thời gian nữa hẳn cũng nên nâng vị cho bọn họ.
"Bệ hạ, thần thiếp suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra một người. Thần thiếp thấy người này vô cùng thích hợp."
"Là ai?"
"Tiết chiêu nghi ở cung Vĩnh DƯơng."
"Nàng?" Đông Duật Hoành khẽ nhíu mày, trí nhớ phi thường của hắn gợi cho hắn nhớ tới nữ tử sau khi tiếng cung không khiến hắn vui lòng, chỉ cảm thấy tư sắc của nàng còn tạm được, tài nghệ cũng chỉ bình thường, thậm chí nàng còn có chút không thú vị.
"Đúng vậy, sợ là bệ hạ không nhớ, Tiết chiêu nghi là tỷ tỷ của Huệ phi, vào cung sớm hơn Huệ phi một năm."
"Ồ?" Hoàng hậu nhắc, Đông Duật Hoành mới nhớ đến chuyện này.
"Đúng là như thế, tuy là thứ nữ, nhưng dù gì cũng là tỷ muội, thần thiếp nghĩ Nhị hoàng tử đáng thương, nếu như lại đổi phi tử khác dưỡng dục, lại phải mất thời gian thích ứng, Nhị hoàng tử tuổi còn nhỏ cũng không dễ dàng gì, không bằng thăng vị cho Tiết chiêu nghi, cũng đều là Tiết gia coi như cũng ổn thỏa. Thần thiếp nghe nói Tiết đại công tử lần này cũng đảm nhận chức vị quan trọng dưới trướng của Hoàng tướng quân, trở về bệ hạ cũng đã phong quan cho hắn rồi đấy."
Đông Duật Hoành suy nghĩ một chút, "Trẫm sẽ cân nhắc chuyện này."
Hoàng hậu gật đầu mỉm cười, chỉ cần hắn không nghĩ đến đưa qua cho Thẩm Ninh, thì chỉ Nhị hoàng tử cho ai cũng không phải chuyện lớn gì.
"Chính phi của Minh Dịch, tuyển chọn đến đâu rồi?"
Mạnh Nhã nghe vậy khẽ cười nói: "Thần thiếp vì chuyện này mà vô cùng u sầu, thiếp thấy tiểu thư nhà này xinh đẹp, thiên kim nhà kia cũng xinh đẹp, chọn ai cũng đều nghĩ cho hoàng nhi, vì vậy đến nay thần thiếp vẫn chưa biết chọn ai."
Hoàng đế bật cười, "Vậy nàng cứ chọn đi, Minh Dịch là trưởng tử của trẫm phải cẩn thận tuyển chọn mới được."
Hoàng hậu gật đầu, sau đó hỏi: "Trong lòng bệ hạ có chọn được ai chưa?"
Đông Duật Hoành lắc đầu, "Chuyện này nàng xử lý trẫm rất yên tâm, nàng cứ chọn đi rồi đưa qua cho trẫm nhìn lại là được."
"Vâng."
Hoàng đế uống một ngụm trà, sau đó nhớ ra một chuyện, "Trẫm còn một chuyện muốn giao phó cho nàng."
"Bệ hạ có gì cứ nói, thần thiếp tất nhiên sẽ tòng mệnh."
Đông Duật Hoành cười một tiếng, "Cũng không phải chuyện gì phức tạp, trẫm muốn bảo nàng tính toán xem trong cung có bao nhiêu cung nữ nhàn việc, có bao nhiêu người đến tuổi lấy chồng, lại xem có bao nhiêu tú nữ không có phân vị."
"Vâng... " Mạnh Nhã nhận lệnh, sau đó hiếu kỳ hỏi, "Thứ cho thần thiếp lắm miệng, bệ hạ hỏi cái này, để làm gì?"
Hoàng đế nói, "Lần này đại quân trở về, trẫm nghe nói có rất nhiều tướng sĩ vẫn còn cô đơn, cũng có chút thương binh tướng tàn không tìm được vợ trẻ, đúng lúc trong cung cũng có nhiều người vừa vặn có thể ban thưởng cho các tướng sĩ."
"Thì ra là thế... " Mạnh Nhã gật đầu cười, "Đây cũng là một chuyện tốt, sáng mai thần thiếp sẽ làm liền."
Hoàng đế cũng khẽ gật đầu. Thật ra đây không phải ý tưởng của hắn, là phụ nhân cổ quái kia nghĩ ra, nói một chút hắn cũng tán đồng, nàng còn nói bởi vì nhiều binh lính chết trên chiến trường, quả phụ tăng lên rất nhiều, để quả phụ tái giá cũng là một cách.
Nếu là bình thường hắn nhất định sẽ quả quyết từ chối, nhưng lý do nàng nói ra đều vô cùng thuyết phục.
Cảnh Triều đang vào thời kỳ phồn vinh, nhân khẩu nhiều tất nhiên sẽ càng tốt, để cho bọn họ thủ tiết, còn không bằng để bọn họ tìm hạnh phúc mới gia tăng dân số bảo vệ đất nước.
Lời này tuy có chút kỳ lạ, nhưng dựa vào tình hình thực tế hắn cũng phải suy nghĩ lại...
"Chỉ là những tú nữ không có phần vị này... Bệ hạ cũng định ban thưởng cho các tướng sĩ sao?"
"Xem thái phi và các phi tử muốn giữ lại người nào thì giữ lại."
Mạnh Nhã sắc mặt không đổi gật đầu đáp ứng.
Nói xong chính sự, Hoàng hậu cười nói: "Bệ hạ, bôn ba qua lại cũng mệt mỏi, hôm nay nhân tiện ở lại cung Chiêu Hoa nghỉ ngơi."
Đông Duật Hoành vốn định nhận lời, nhưng lại nghĩ đến phụ nhân kia hai ngày nay đều đang giận dỗi, nếu như tối nay hắn ở lại đây, chỉ sợ là càng không thể yên tĩnh. Hắn hắng giọng, "Trẫm còn có việc cần giải quyết, ngày mai trẫm lại đến."
Mạnh Nhã chỉ hơi ngừng lại chút, nhanh chóng kính cẩn nghe theo, nói: "Vâng."
Trên đường đi đến cung Xuân Hi, Đông Duật Hoàng cảm thấy có chút đau đầu nghĩ đến phụ nhân đang tức giận kia. Hai ngày nay đứng nói là chạm vào nàng, ngay cả sờ cũng không cho sờ. Cho dù hắn lấy cớ ban thưởng bảo châu, tơ lụa cũng không có tác dụng... Hắn biết bản thân càn rỡ những loại tư vị nóng bỏng kia, sao hắn có thể nhịn được? Da mặt của nàng cũng quá mỏng rồi.
Hoàng đế ảo não quý phi của mình da mặt không có dày được như da mặt tường đồng vách sắt của hắn, bỗng nhiên có một mùi hương thơm ngát bay đến, hắn bỗng dừng bước chân.
Một đám người hầu theo sau và nhóm cung bộc nhường đường đều trong lòng đầy thắc mắc, bọn họ thấy Hoàng đế bệ hạ đi về phía một gốc hoa mẫu đơn đang nở rộ, sau một hồi thưởng qua lại tự mình hái một bông xuống.
Đông Duật Hoành hái được một bông hoa mẫu đơn nở vào mùa thu, hai tay chắp sau lưng khóe môi cong lên nở nụ cười đi vào cung Xuân Hi. Bảo Duệ quý phi nương nương vẫn xa cách với hắn, nàng thấy Vạn Phúc mặt liền ửng hồng, quay người trốn vào trong nội viện.
Hoàng đế cười cười, bảo tất cả cung nhân lui xuống, còn mình đi về phía người đang quay lưng lại với hắn, cầm bông hoa tươi trong tay duỗi ra trước mặt nàng, "Đẹp không?"
Thẩm Ninh ngây người, thấy trước mặt là một bông hoa màu hồng, nàng hơi ngạc nhiên đưa tay ra nhận hoa, nói, "Hoa này chàng hái ở đâu thế, thật đẹp."
"Ngay phía trước Văn Tuyên các, đang lúc nở đẹp, trẫm nhìn thấy nghĩ đến hoa này sẽ làm tôn lên vẻ đẹp của Ninh Nhi đến hái màng đến cho nàng."
Thẩm Ninh nghe vậy ngạc nhiên nhiên hắn, trong mắt toát lên sự vui vẻ lúc nàng của nàng, "Chàng hái cho ta à? Cảm ơn chàng!"
Đông Duật Hoành thấy trên mặt nàng lộ rõ vẻ vui mừng, hắn cũng vui vẻ hơn, tơ lụa châu báu gì cũng không lọt vào mắt của nàng, chỉ một bông hoa đơn giản liền khiến cho nàng vui vẻ không thôi, thật là không biết là dễ nuôi hay là khó nuôi đây.
Thẩm Ninh lại vì chút lãng mạn này của hắn mà cười tít cả mắt, nàng khẽ hôn lên bông hoa, vô cùng vui vẻ đi đến ngồi xuống trước bàn trang điểm, lấy cây trâm trên đầu xuống, vẻ mặt tươi cười nói: "Chàng nhanh lại đây giúp ta cài lên đi."
Đông Duật Hoành thấy nàng ở có được bảo bối, lắc đầu bật cười, đi qua nhận lấy hoa mẫu đơn, cẩn thận cài lên mái tóc của nàng, trong nháy mắt bông hoa càng làm tôn lên vẻ đẹp của nàng càng thêm rực rỡ.
"Đẹp không?" Thẩm Ninh nhìn bản thân trong gương nghiêng đầu cười.
"Đẹp không sao tả xiết." Đông Duật Hoành chăm chú nhìn mỹ nhân trong kính, khẽ cười mở miệng.
Thẩm Ninh cười khúc khích như tiếng chuông bạc, đứng lên xoay người nhào vào lòng hắn.
Cuối cùng, đế phi đầu giường cãi nhau cuối giường cũng làm hòa, sau khi ân ái một trận, hai người tắm rửa xong, Thẩm Ninh nằm trên giường tựa vào trước ngực của Hoàng đế, vẫn yêu thích cầm hoa ngắm trái ngắm phải không buông, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Đông Duật Hoành ôm nàng, cong môi cười khẽ vuốt tóc nàng.
"... Có cách gì có thể làm cho hoa này vĩnh viễn đẹp như vậy thì thật tốt biết mấy." Thẩm Ninh lẩm bẩm.
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, "Ngốc ạ." Hắn dừng lại một chút, "Nếu như nàng thích, sau này trẫm hái cho nàng là được, chất hoa đầy cung Xuân Hi này của nàng luôn."
Thẩm Ninh cúi đầu cười, "Nước đầu thì tràn, thôi ta có một bông hoa này được rồi."
"Ninh Nhi đúng là hiểu được biết thỏa mãn thì mới có được hạnh phúc."
"Lòng ta rất tham lam đấy nhé."
Hoàng đế cười cười, nói chuyện với nàng một lúc, sau đó nói: "Ngày mai Trẫm đi Trung cung ngủ, có chuyện gì nàng cho người qua Trung cung tìm trẫm."
Thẩm Ninh sững sờ một chút, nâng người lên nhìn hắn chăm chú, cuối cùng nàng cũng nói ra thắc mắc mà nàng d3 xuống trong lòng bấy lâu nay, "Chàng không thể cho ta một câu trả lời chắc chắn à?" Rốt cuộc giữa hắn và Hoàng hậu đang xảy ra chuyện gì?
Nhưng Duật Hoành lại giống như không quá kiên nhẫn, "Không có gì đáng nói, nàng chỉ cần nhớ kỹ lời của trẫm."
Thẩm Ninh thấy hắn dường như cực kỳ không muốn nhắc đến chuyện này, cũng không nhiều lời nữa, chỉ chọc chọc ngực hắn mấy cái cho hả giận.
*****
Mấy ngày sau, Hoàng đế ở cung Càn Khôn triệu kiến Tiết chiêu nghi, gương mặt của nàng mơ hồ trùng khớp với gương mặt trong trí nhớ của hắn, dáng vẻ Tiết chiêu nghi thay đổi rất nhiều, năm tháng đã lưu lại vết tích trên người nàng, nhưng lời nói và cử chỉ của nàng phù hợp hơn so với lúc trước, Đông Duật Hoành dò xét nàng một lúc, rồi gọi Đông Minh Thịnh ra gặp mặt nàng một lần.
Đông Minh Thịnh thấy Tiết chiêu nghi, nhất thời không hiểu dụng ý của phụ hoàng, một lúc sau hắn mới hiểu được. Hắn đột nhiên có chút cứng ngác.
Buổi tối Tiết chiêu nghi phụng chỉ thị tẩm ở cung Càn Khôn.
Vạn Phúc phụng mệnh tự mình đến cung Xuân Hi, nói rõ với Thẩm Ninh thân phận của Tiết chiêu nghi, lại nói: "Bệ hạ để Tiết chiêu nghi nghỉ ngơi ở ngoài, cũng bảo Tiết chiêu nghi để nô tỳ trực đêm vào trong điện hầu hạ.
Khóe miệng Thẩm Ninh động đậy hai lần, trong lòng thầm mắng xú nam tử. Hắn cho rằng là làm như vậy thì nàng sẽ không tức giận? Hắn muốn để Tiết chiêu nghi nuôi dưỡng Đông Minh Thịnh cũng không nói một nàng một tiếng? Để Tiết chiêu nghi ở lại ở cung Càn Khôn, hắn cũng không thể chính miệng nói với nàng sao? Nàng đi theo nam tử làm Hoàng đế này đúng là vô duyên vô cớ tự rước lấy phiền muộn mà.
Thẩm Ninh vào trong thư phòng một lúc, sau đi đi ra đưa một tờ giấy cho Vạn Phúc, bảo hắn về chuyển lại cho Hoàng đế.
Hoàng đế ở An Khang đường mở ra xem, đúng là tiểu nhân nhi miệng toàn lửa giận. Hắn không khỏi bật cười, cái vại dấm chua này.
Lúc này Liễm Diễm tiến vào, "Bệ hạ, Tiết chiêu nghi đã đợi ở Yến Hi đường."
Đông Duật Hoành khoát tay, tâm tình đã tốt hơn, "Để nàng ngủ ở đó đi."
Liễm Diễm giật mình, ánh mắt cổ quái lén nhìn trộm Hoàng đế, thấy hắn lại vùi đầu đọc sách, đành phải vâng dạ lui xuống.
Mấy đêm liên tiếp Hoàng đế đều triệu Tiết chiêu nghi thất sủng thị tẩm, ban ngày còn bảo Thẩm Ninh triệu Tiết chiêu nghi đi cung Xuân Hi ngồi một lúc. Thẩm Ninh vẫn còn đang lạnh nhạt giận dỗi với hắn, ban ngày ban mặt Hoàng đế bệ hạ phải chạy đến dạy dỗ một phen thật tốt mới khiến cho quý phi nương nương ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó không lâu, Hoàng hậu hạ chỉ, Vân tần sắc phong Vân phi, Thục tần sắc phong Thục phi, Tiết Chiêu nghi thăng làm Hi tần.
Người có tâm cơ đều phát hiện điều ẩn dấu bên trong. Trong đó người phản ứng lớn nhất là Trang phi, nàng từng ám chỉ với Hoàng đế và Hoàng hậu thậm chí gần như nói thẳng ra nàng muốn nuôi Nhị hoàng tử, nhưng hai người đều làm như không nghe thấy lời nàng nói. Hai ngày nay nàng nhìn ai cũng không thấy vừa mắt, nàng vừa ở trong cung Diên Hi ph4t tiết mộ hồi, cháu ngoại khuyên nàng đi dạo ngự hoa viên giải sầu một chút. Ai ngờ vừa mới ra khỏi cung không lâu, Trang phi đã thấy bóng lưng của Hi tần cách đó không xa đang dẫn người vội vàng đi về phía Thiên Thu đình, một lúc sau nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của nàng.
Trang phi lập tức nổi cơn giận dữ, kêu người gọi Hi tần quay lại, Hi tần không dám thất lễ, sắc mặt trắng bệnh cung kính cùng cung tỳ quỳ xuống thỉnh an Trang phi, ai ngờ Trang phi lại cười lạnh một tiếng, "Chẳng qua mới chỉ được sắc phong làm một chức tần nho nhỏ, đã không coi ai ra gì rồi sao? Nhìn thấy bản cung cũng không đến thỉnh an, ngược lại còn dám xoay người rời đi?"
Hi tần thầm kêu hỏng bét, nàng thật sự không nhìn thấy Trang phi, chỉ sợ là Trang phi cố ý muốn gây khó dễ. Nàng mới chỉ mở miệng nói một chữ đã bị Trang phi nghiêm nghị phát bảo dừng lại, rồi lại trách mắng nàng một trận, còn lấy lý do phạm thượng bắt nô tỳ của Hi tần lôi xuống đánh hai mươi roi, Hi tần thì quỳ ở chỗ này một canh giờ.
Hi tần ở trong cung vốn sinh hoạt kham khổ, cung nữ thiếp thân cũng coi như tỷ muội của mình, nàng nghe thấy Trang phi muốn đánh roi bọn họ, cũng không để ý bản thân bị phạt quỳ, đau khổ cầu xin Trang phi tha cho bọn họ một lần. Trang phi nào có để ý, lạnh lùng hừ một tiếng vòng qua bọn họ đi về phía ngự hoa viên.
Thẩm Ninh ở chỗ góc cua đi đến, đụng phải Trang phi cũng đang đi về phía ngược lại.
Hai người thường hay bất hòa, Thẩm Ninh cũng để Trang phi th lễ rồi đi qua, nhưng khi cung tỳ cung Diên Hi quỳ xuống nàng lại nhìn thấy Hi tần quỳ cách đó không xa, mấy cung nữ đang bị thái giám kéo đi.
Nàng khẽ nhíu mày, hỏi: "Trang phi, vì sao Hi tần quỳ gối ở phía trước?"
Trong lòng Trang phi không vui khi bị Thẩm Ninh chất vấn, mặc dù nàng ỷ vào Phong gia nên không sợ Thẩm Ninh, nhưng nay Thẩm Ninh đã là quý phi, nàng đành phải mím môi một cái rồi nói: "Hi tần làm như không nhìn thấy ta, thậm chí còn đi đường vòng, ta chẳng qua là phạt Hi tần một chút thôi."
"Ngươi phạt nàng cái gì?"
"Chẳng qua là phạt nàng quỳ một canh giờ." Trang phi hời hợt nói.
"Những cung nữ kia?"
"Cũng chỉ là đánh hai mươi roi thôi."
"Hồ nháo." Sắc mặt Thẩm Ninh không vui, quay đầu nói với Trương công công, "Đi gọi những nô tỳ kia trở về đi."
Sắc mặt Trang phi lập tức thay đổi, "Quý phi nương nương, nương nương đây là đang làm gì?" Cố ý rút lại mệnh lệnh của nàng, chẳng khác gì là tát vào mặt nàng một cái bạt tai?
Thẩm Ninh nói: "Ta thấy Hi tần là người hiểu quy củ, trông thấy ngươi sao lại tránh đi được? Chỉ sợ là nàng thật sự không nhìn thấy." Thẩm Ninh tiến lên hai bước, bảo Hi Tần đứng lên, hỏi nàng nguyên nhân.
Lúc này Hi tần ôm bụng, mồ hôi lạnh ứa ra giải thích: "Thiếp hình như vì do trúng gió, bụng đau quặn lại, nên sốt ruột chạy về... Muốn nghỉ ngơi một chút, vì vậy mà không thấy Trang phi nương nương, cho nên mạo phạm nương nương."
Thẩm Ninh thấy sắc mặt của Hi tần cũng không giống như đang giả bộ, sợ có thể là nàng bị tiêu chảy, bảo nàng lui xuống trước đi, còn bảo một tiểu cung nữ của Trang phi và Thúy Hỷ cùng đi theo.
"Quý phi nương nương, tuy ngươi đây là đang làm người tốt, nhưng quỷ củ sao có thể không có được!" Trang phi lạnh lùng nói.
"Ngươi thấy Hi tần đã đau thành như thế rồi, không sợ nàng ở đây trước mặt mọi người thất lễ à?"
"Những kiểu làm bộ này ta đã nhìn thấy nhiều rồi, đều là lừa gạt lòng tốt của quý phi nương nương thôi." Trang phi trào phúng nói.
"Không phải ta cũng để cho cung nữ của ngươi đi xem thật giả rồi sao?" Thẩm Ninh nói trả lại nàng một câu, rồi lại nói: "Hơn nữa dù cho Hi tần nhất thời sơ sẩy không nhìn thấy ngươi, nhưng dù gì nàng ấy cũng là chủ tử, ngươi không thể bắt nàng quỳ một canh giờ trên đường có bao nhiêu người đi lại như thế này, hơn nữa những nô tỳ này cũng chỉ là đi theo Hi tần có tội gì mà ngươi phạt hai mươi gậy." Thẩm Ninh nhìn những nô tỳ được gọi trở về trên mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Trang phi nhướng mày, "Ý này của nương nương là, ngay cả mấy đứa nô tỳ ta cũng không thể đánh sao?"
"Tất cả mọi người đều có cha mẹ đâu, lần này Trang phi coi như nể mặt mũi của ta tha cho các nàng một lần đi." Thẩm Ninh không ranh r hơi tranh chấp với Trang phi, biết ý lui lại một bước.
"Nương nương nói như vậy, ngược lại thành ra ta là người hẹp hòi. Chỉ là quốc có quốc pháp, cung có cung quy, hôm nay cứ như vậy thả các nàng trở về, sau này trong cung sẽ không còn quy củ nữa." Tâm tình của Trang phi đang vô cùng tệ, lại tự cho là mình có lý, thế nào cũng không nhượng bộ.
"Nương nương." Cháu gái của Trang phi lo lắng dù sao thân phận của Thẩm Ninh cũng là quý phi, đắc tội với nàng đối với Trang phi cũng không có gì tốt.
Thẩm Ninh nói: "Quy củ này là do người đề ra, bây giờ ta ở đây sẽ quyết định." Trang phi ngược lại muốn nháo loạn, Thẩm Ninh cũng không rảnh náo với Trang phi. Thẩm Ninh ỷ vào thân phận quý phi của mình vẫy tay nói, cho cung nữ của Hi tần quay về hầu hạ chủ tử của mình. Nhóm cung nữ vội vàng cảm tạ Thẩm Ninh, nhanh chóng rời đi.
Sau khi đám người rời đi, Thẩm Ninh cũng ở lại một lúc, khẽ cười với Trang phi rồi cất bước rời đi.
Trang phi cắn răng một cái, quay đầu nhìn về phía bóng lưng của Thẩm Ninh, cất giọng nói: "Quý phi nương nương thật khéo hiểu lòng người, vậy thì lúc sỉnh nhật Tam công chúa nên mời bệ hạ đến cung Diên Hi một lúc chứ, Thất công chúa là nữ nhi của bệ hạ, thế Tam công chúa của chúng ta không phải à?"
Thẩm Ninh dừng bước chân, thoáng quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó thu tầm mắt lại tiếp tục bước về phía trước.
"Nương nương, Bảo Duệ quyd phi bây giờ là người được thánh sủng, lúc này ngài đắc tội với quý phi nương nương sợ là cũng không phải là chuyện tốt." Sau khi Thẩm Ninh đi xa, cháu gái của Trang phi có chút lo lắng nhỏ giọng nói.
"Hừ, các ngươi sợ nàng ta, nhưng ta không sợ." Trang phi lạnh lùng hừ một cái, sủng hay không sủng tất cả đều chỉ là một ý nghĩ của biểu ca, nhưng nàng là biểu muội của Hoàng đế, là cháu ngoại của Kính Mẫn Hoàng thái hậu, ai dám chọc đến nàng? "Đi, đi tìm Hoàng hậu nương nương!"
Thẩm Ninh trở lại cung Xuân Hi, nàng không để ý đến chuyện cãi nhau với Trang phi, mà nghĩ đến chuyện đối với những người khác chỉ là chuyện vụn vặt, chuyện phạt đám cung nữ kia hai mươi roi. Ở trong hoàng cung này chuyện đánh đập chửi bới cung nữ đã tập thành thói quen, hơn nữ chủ tử phạm sai lầm, nô tài không may cũng bị vạ lây. Hạ nhân chịu không được cũng phải cắn răng chịu đựng, bởi vì tuyệt đối không cho phép các nàng tự vẫn, nếu như bọn họ tự vẫn, tam tộc của bọn họ đều phải gặp nạn.
Mặc dù nàng biết đây là xã hội phong kiến, nô tỳ trong mắt những người vương giả nàng chỉ chỉ giống như gia súc, nhưng chung quy bọn họ cũng là người mà. Khi nàng mới đến Trường Dương và sau khi tiến cung cũng bị loại chuyện này đả kích, nhưng khi đó nàng bất lực, mặc dù có lòng nhưng không có cách nào ngăn cản. Bây giờ nàng đã là quý phi nương nương, có năng lực giúp đỡ bọn họ một chút, dù không nhiều, nhưng cho dù chỉ một ít thôi cũng tốt hơn là không làm gì.
Chỉ là muốn làm chuyện này ắt sẽ phải liên lụy đến rất nhiều người, nàng sợ cũng không phải chỉ lo cho bản thân được nữa, giả bộ hồ đồ tiêu dao nhưng chuyện này là đúng, nàng có thể làm, nàng sẽ làm.
Thẩm Ninh một mình ngồi trầm tư một lúc lâu, Lưu Ly ở một bên hầu không biết Thẩm Ninh đang suy nghĩ gì.
Thúy Hy được Thẩm Ninh phái đi chăm sóc Hi tần đã trở về, báo cáo với nàng, "Nương nương, Hi tần là thật sự đau bụng, vừa rồi mới tốt hơn một chút."
Nàng khẽ gật đầu.
Thúy Hy không lui xuống mà nói tiếp: "Nô tỳ nghe nói Trang phi nương nương đi chỗ Hoàng hậu."
"Đi thì đi. Hoàng hậu muốn tìm ta cũng phải để mai đi." Thẩm Ninh hời hợt nói.
Thúy Hi kính nể nhất là thái độ bình tĩnh này của quý phi nương nương, giống như chuyện gì cũng nhất định sẽ có cách giải quyết.
Thẩm Ninh không phát hiện ánh mắt sùng bái của tiểu nha đầu bên cạnh, nàng chỉ muốn tìm thời gian để thăm dò ý kiến của Đông Duật Hoành.
Nhưng nàng lại không biết, lúc này Đông Duật Hoành lại biết được một chuyện lớn.
Hoàng đế nhận được mật báo, mật thám vẫn luôn ẩn nấp ở phủ Đại hoàng tử báo cáo Đông Minh Dịch tỉ mỉ truy xét cuối cùng cũng tìm ra được thủ phạm đứng sau màn phát tán lời đồn ở Trường Dương ba tháng trước. Đại hoàng tử bắt được một trong những phụ tá của Tiết gia của Huệ phi, lời đồn này chính là do một tay tên phụ tá này điều khiển. Tên này vì sợ bị giết người diệt khẩu nên đã sớm cải trang lẩn trốn ra khỏi phủ, Đông Minh Dịch phái rất nhiều thủ hạ hao tâm tốn rất nhiều khí lực mới âm thầm tìm được hắn. Còn chưa hình nghiêm hình bức cung, tên này đã sợ hãi nhận hết tội, hắn phát tán lời đồn là vì Tiết gia một bước lên mây lại bắt đầu có lòng tham không đáy, định nhân cơ hội này bôi đen Đại hoàng tử, từ đó để Nhị hoàng tử mà Huệ phi đang nuôi dưỡng có cơ hội lên làm thái tử. Hơn nữa tên phụ tá này còn để lộ ra chuyện năm ngoái ở chùa Ngộ Long Thẩm Ninh đốt nến không cháy cũng là quỷ kế của Tiết gia.
Chuyện chùa Ngộ Long vẫn luôn là một khối u trong lòng Đông Duật Hoành, Thận Thân vương lại không thể tra ra bất kỳ dấu vết nào, nói người đứng sau giật dây vô cùng cẩn thận. Tuy những trò xiếc này hắn đã nhìn riết thành quen, nhưng khi chuyện này phát sinh trên người Thẩm Ninh lại khiến hắn vô cùng tức giận. Sau khi trở về cung Xuân Hi hắn tự mình nhìn qua một lượt cung nữ thái giám lớn nhỏ trong cung, tất cả chi phí ăn mặc của Thẩm Ninh đều theo cung chế của cung Càn Khôn mà xem xét làm theo, nhưng dù thế nào, hắn vẫn không an tâm.
Chuyện của Đông Minh Dịch phát sinh, mới đầu hắn cũng không nghĩ chuyện này có liên quan đến chuyện ở chùa Ngộ Long, hãm hại phi tử và hãm hại hoàng tử là hai loại mục đích khác nhau, cực kỳ có khả năng không phải cùng một người gây ra. Nhưng sau khi suy tính kỹ càng, hắn lại cảm thấy ở giữa hai chuyện này lại có sợi dây liên kết với nhau, vì vậy hắn vốn định đứng ngoài quan sát Đông Minh Dịch hành động, để mật thám ở phủ Đại hoàng tử chủ động hiến kế, thời điểm mấu chốt hắn đều sẽ âm thầm điều khiến hướng đi của sự việc.
Hắn biết Huệ phi không có can đảm làm ra chuyện như vậy, lại không ngờ Tiết gia lại dám tự động chủ trương. Trong mật thư cũng có nói Huệ phi không đồng ý hành động này của phụ thân, Nhi Hoàng tử không biết chút nào, Tiết gia bị phú quý ngất trời làm cho hoa mắt rồi nên vẫn khư khư cố chấp.
Đông Duật Hoành suy nghĩ một lúc lâu, hạ mật chỉ nói với Vạn Phúc, "Phái người âm thầm tiếp cận Tiết gia, đi báo với Đại hoàng tử trước hết đừng rút dây động rừng. Đi thăm dò nội tình của tên phụ tá này trước, để ý động tĩnh của Hi tần và Nhị hoàng tử."
"Vâng."
- -----oOo------