Chương 4: Lại bị sỉ nhục
Lý Hiểu Lan nghĩ cả rồi. Tối nay làm một lần, cô sẽ
chờ đến tháng sau xem kinh nguyệt có tới hay không.
Nếu tới, thì cô sẽ để cho Phạm Khôn làm tiếp một
lần nữa.
Nếu không thì tức là cô đã có thai. Nếu có thai rồi,
cả đời này, Lý Hiểu Lan sẽ không cho Phạm Khôn làm
thêm một lần nào nữa.
Nói cách khác, cho dù là kết hôn sinh con thì Lý
Hiểu Lan cũng chỉ cho Phạm Khôn làm một lần này
thôi.
Phạm Khôn ngược lại không vội, mỉm cười hỏi:
“Nếu tôi đoán không lầm thì đó là tấm thẻ mà Phương
Nhã Đan đưa cho cô ban nãy hả. Điều kiện cô ta cho
cô mượn tiền là muốn cô phải kết hôn rồi sinh con với
tôi phải không?”
“Không chỉ có thế, cô ta cho tôi mượn sáu trăm
ngàn và một cái kỳ hạn. Nếu tôi sinh con với anh thì
sẽ không cần trả lại sáu trăm ngàn đó nữa!”
Phạm Khôn tặc lưỡi: Đúng là không khoa học chút
nào! Mặc dù mình cũng từng yêu thầm Phương Nhã
Đan, nhưng cô ta chưa từng liếc mắt nhìn mình một
cái, làm sao sẽ vì mình mà…
Phạm Khôn gãi gãi phía sau đầu, đột nhiên hiểu ra.
“”Ý cô là, Phương Nhã Đan cũng thích Trương
Quốc Đống cho nên mới…
Lý Hiểu Lan lườm Phạm Khôn, trong lòng nói: Vốn
tôi đã thấy kinh tởm anh, giờ lại còn giả bộ, anh muốn
tôi ghê tởm anh đến mức trọn đời không thể siêu sinh
hay sao?
Ngay tại lúc này, hai con SUV dừng ở trước mặt
bọn họ. Lưu Vân Khôn dẫn một đám đàn em từ trên xe
đi xuống.
“Ái chà, đúng là Phạm Tiện thật này? Mấy năm
không gặp, cao hơn rồi, da cũng đen hơn nữa, nhìn
cũng đô con đấy, nhưng sao cái tật xấu đáng khinh thì
vẫn chưa bỏ thế?”
Nói rồi, Lưu Vân Khôn cười khẩy, xông thẳng đến
chỗ Phạm Khôn.
Giây phút Phạm Khôn nhìn thấy Lưu Vân Khôn, cả
người như muốn bùng cháy.
Nhưng anh vẫn cố nhịn.
Anh muốn xem phản ứng của Lý Hiểu Lan.
Thấy Lưu Vân Khôn dẫn người đến, Lý Hiểu Lan
biết bọn họ định làm gì, nhưng vẫn thờ ơ đứng bên
cạnh.
Khi Trương Quốc Đống động thủ ban nãy, Lý Hiểu
Lan che chở cho Phạm Khôn là vì muốn Trương Quốc
Đống từ bỏ ý định, vì có câu đau dài không bằng đau
ngắn.
Lần này thì khác.
Lưu Vân Khôn đã kết hôn, mà còn là côn đồ xã hội
đen, nghe nói là đại ca của một khu vực nào đó nữa.
Lý Hiểu Lan ghê tởm Phạm Khôn đến cùng cực,
nghĩ thầm, để cho Lưu Vân Khôn đánh anh ta cũng
tốt, ai bảo anh ta cùng Phương Nhã Đan cùng nhau
tính kế hại cô chứ?
Cho nên cô không có ý định ngăn ai lại.
Thấy Lưu Vân Khôn đi đến trước mặt mình, Phạm
Khôn cố gắng đè nén lửa giận, rồi cúi đầu xuống đất
như ngày xưa, cười hỏi: “Vân Khôn, trùng hợp quá
ha?”
“Mẹ kiếp, Vân Khôn là để cho mày gọi à?”
Lưu Vân Khôn chưa mở miệng, đám đàn em mà
anh ta đem đến đã tung một cước, đá vào eo Phạm
Khôn. Phạm Khôn thuận thế lảo đảo mấy bước, nhưng
còn chưa đứng vững, một tên côn đồ khác đã đá vào
ngực anh, khiến Phạm Khôn ngã ngửa ra đất.
Lúc ngã xuống, anh đã liếc sang nhìn Lý Hiểu Lan,
phát hiện Lý Hiểu Lan ở ngay bên cạnh.
Ngay sau đó, mấy kẻ côn đồ khác chen nhau đi
lên, đấm đá cật lực.
Bảo vệ của bệnh viện thấy vậy thì xông ra ngăn
cản, có người còn gọi điện báo cảnh sát.
Những cú đấm đá này đối với Phạm Khôn cũng
chẳng là gì, nhưng sự lạnh lùng của Lý Hiểu Lan lại
làm anh đau lòng.
Mặc dù cách làm của Phương Nhã Đan là sai,
nhưng chỉ cần Lý Hiểu Lan quan tâm anh một chút,
anh liền có thể cho cuộc sống của Lý Hiểu Lan hoàn
toàn thay đổi, như những gì Phương Nhã Đan nói.
Nhưng hiện giờ….
Thấy bảo vệ tới ngăn cản, còn báo cảnh sát, Lưu
Vân Khôn đi đến trước mặt Phạm Khôn, đạp lên mặt
anh rồi nói: “Thằng oắt con, mày quên những gì đã
trải qua hồi còn đi học rồi à? Nhớ cho tao, từ nay trở
đi, ông đây thấy mày lần nào thì sẽ đánh mày lần đó,
cho đến khi mày rời khỏi đây mới thôi!”
Lúc Phạm Khôn bò dậy thì Lý Hiểu Lan mới vô cảm
nhìn anh, hả hê nói: “Lưu Vân Khôn bây giờ ghê gớm
lắm, anh ấy là đại ca xã hội đen đấy, anh phải cẩn thận
vào”.
Phạm Khôn cũng hiểu ra, lúc Lý Hiểu Lan che chở
mình ở Cục dân chính chỉ là để diễn cho Trương Quốc
Đống xem thôi. Thật ra trong thâm tâm của cô ấy thì
chỉ mong Lưu Vân Khôn đánh anh tàn phế.
Nhưng nghĩ đến việc Lý Hiểu Lan vì bố mà chịu
đồng ý điều kiện của Phương Nhã Đan, mà còn đồng
ý lên giường với anh, Phạm Khôn lại nhịn, muốn cho
Lý Hiểu Lan thêm một cơ hội nữa.
“Không sao”, Phạm Khôn phủi sạch bụi trên người,
lúng túng cười một tiếng: “Tôi quen rồi, hồi nhỏ cũng
hay bị bọn họ đánh mà”.
Lý Hiểu Lan lườm anh: “Nghĩ xong chưa, rốt cuộc
anh muốn đi đâu?”
“Hay là đến nhà tôi?”
Lý Hiểu Lan không để ý đến Phạm Khôn mà gọi
một chiếc taxi ven đường rồi ngồi vào trong, Phạm
Khôn cũng im lặng ngồi lên xe cùng.
Tài xế hỏi bọn họ đi đâu, Lý Hiểu Lan quay sang
nhìn Phạm Khôn. Phạm Khôn sửng sốt rồi nói: “Đường
Nhất Chi”, sau đó thì buồn bực: Bọn họ từ nhỏ đã ở
gần nhau, sao Lý Hiểu Lan lại như kiểu không biết nhà
anh ở đâu vậy chứ?
Sau khi taxi dừng lại ở đường Nhất Chi, Phạm
Khôn liền đơ ra. Căn phòng nhỏ xíu đã biến đi đâu
mất, mà bị thay thế hết bằng những tòa nhà chọc trời.
Nhưng khu dân cư này chỉ mới hoàn thành cách đây
không lâu, nên chỉ có một số ít người vào ở, hơn nữa
nó vẫn đang ở trong giai đoạn sửa sang.
Khó trách Lý Hiểu Lan không biết anh ở đâu, vì
chính anh còn không tìm được nhà của mình nữa là.
“Đây… Phạm Khôn ngơ ngác nhìn sang Lý Hiểu
Lan.
Lý Hiểu Lan cũng không biết Phạm Khôn hôm nay
mới trở về nước. Cô nhìn vẻ mặt của anh, còn cho
rằng anh giả bộ. Lý Hiểu Lan không hiểu, có gì hay mà
cứ giả bộ mãi?
“Nhanh lên”, Lý Hiểu Lan bực bội hỏi: “Nhà anh ở
tòa nào?”
^Ơ, khu này bị hủy từ khi nào vậy?”
“Còn giả vờ cái gì nữa? Có phải ở nước ngoài anh
kiếm được chút tiền nên đã đổi căn nhà cũ kia thành
phòng chung cư để làm tôi bất ngờ không? Nói cho
anh biết cả đời này tôi sẽ không bao giờ bất ngờ nữa
đâu!”
“Tôi không biết gì thật mà, hôm nay tôi mới vừa về
nước thôi. Đúng rồi, bà ngoại tôi đâu? Cô có biết bà
đang ở đâu không?”
Lý Hiểu Lan chau mày, nhìn Phạm Khôn với dáng