Chương 11: Phải báo cảnh sát
Vương Vĩ ngẩn ra, anh không ngờ Phạm Khôn lại
mạnh như vậy.
Con người là vậy, khi còn bé mà sợ một người thì
cả đời e là cũng sẽ sợ mãi người đó.
Trương Quốc Đống vốn rất giỏi, từ khi đi học đã là
nhân vật có số có má rồi, nổi tiếng toàn trường. Rất
nhiều học sinh lớp trên cũng đã bị anh ta đánh, mà đa
số đều bị ám ảnh tâm lý rất lâu.
Vương Vĩ cũng vậy. Đừng nói là đánh nhau, chỉ
nhìn thấy Trương Quốc Đống thôi là anh ấy cũng e dè
rồi.
Có nằm mơ anh ấy cũng không nghĩ đến việc
Phạm Khôn sẽ dám khiêu chiến Trương Quốc Đống,
hơn nữa vừa ra tay đã liền chiếm thế chủ động. Điều
càng làm anh ấy bất ngờ hơn là Trương Quốc Đống
như không có sức đánh trả vậy, đây là anh Đống nổi
danh năm đó sao?
Vương Vĩ cũng không biết Phạm Khôn của hiện tại
đã trải qua biết bao khói lửa sa trường, anh đã được
tôi luyện từ những cuộc chiến. So sánh với quá khứ
thì đúng là một trời một vực. Hiện giờ, anh không chỉ
mạnh mẽ mà vô cùng có kỹ năng.
Người bình thường đánh nhau luôn cố gắng để đối
thủ cách xa mình.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Phạm Khôn lại khác. Sau khi tương quả đấm đầu
tiên vào mặt Trương Quốc Đống, anh không hề lùi lại
như người khác. Dáng vẻ nhìn chằm chằm như hổ
ngược lại sẽ khiến đối phương có không gian để đánh
lại.
Phạm Khôn thuận thế bóp lấy cổ Trương Quốc
Đống. Anh ta vẫn chưa khôi phục lại từ sau cú đấm
đầu tiên của Phạm Khôn, mạch máu huyết quản và hệ
thống hô hấp, thậm chí là vị trí phát âm cũng bị Phạm
Khôn bóp chặt.
Sau đó là một trận đánh điên cuồng, Trương Quốc
Đống không những không có sức đánh trả mà còn
không thể kêu đau được.
“Anh làm gì, làm gì vậy hả?”
Lý Hiểu Lan đứng ở sau lưng bọn họ. Mặc dù cô
không nhìn thấy rõ tình trạng của Trương Quốc Đống,
nhưng bóng dáng Phạm Khôn quơ quả đấm thì cô lại
nhìn rất rõ.
Lý Hiểu Lan cố gắng đẩy lưng của hai người, mong
có thể tách hai bọn họ ra, nhưng lại chẳng có tác
dụng. Cô không còn cách nào khác ngoài liều mạng
đấm vào lưng Phạm Khôn bằng nắm đấm nhỏ bé:
“Phạm Tiện, anh mau ngừng tay, mau ngừng tay!”
Trừ Vương Vĩ và Lý Lệ Mẫn ra, dường như tất cả
bạn học đều đã quên mất cái tên “Phạm Khôn” này
của anh. Lúc này, Lý Hiểu Lan còn gọi anh là “Phạm
Tiện”, càng làm cho Phạm Khôn giận không kìm nổi.
Anh đem mọi sự tức giận trút lên nắm đấm, cuối
cùng đánh vào ngực của Trương Quốc Đống.
“Âm” một tiếng!
Trương Quốc Đống gần như bị đánh ngất xỉu
nhưng lại cảm nhận được một nỗi đau nhức từ ngực
phát ra, rồi lan đến toàn thân.
Anh ta muốn hét lên, nhưng lại bị cánh tay mạnh
mẽ của Phạm Khôn bóp cho không thể kêu lên thành
tiếng. Há miệng ra thì chỉ thấy máu là máu.
Phạm Khôn buông lỏng tay, Trương Quốc Đống
liền quỳ sụp xuống đất, cả người như gần bất tỉnh,
không có chút sức đánh trả nào.
“Quốc Đống, Quốc Đống!!”
Lý Hiểu Lan mặc kệ tất thảy, vội vàng ôm lấy
Trương Quốc Đống. Nhìn thấy mặt anh ta toàn máu,
máu từ miệng phun ra đã nhuộm đỏ vùng ngực, nhất
thời khóc vang lên.
Lòng Phạm Khôn như bị dao đâm một cái, đau
nhức vô cùng. Anh không buồn quay đầu nhìn lại, mà
lên thẳng xe máy của Vương Vĩ ngồi, vỗ vai Vương Vĩ:
“Đi thôi”.
“Ừ”.
Vương Vĩ kinh ngạc nhìn Trương Quốc Đống đang
quỳ sụp xuống đất, lắc lắc cái đầu, đạp máy rồi rồ ga
chạy đi.
“Quốc Đống, Quốc Đống, huhu… Anh, anh có sao
không? Huhuhu…”
Trương Quốc Đống có nằm mơ cũng không nghĩ
tới Phạm Khôn lại dám ra tay trước, hơn nữa vừa đánh
đã là một cú chí mạng, khiến anh ta không thể đánh
trả.
Anh ta vẫn chưa nhận ra Phạm Khôn của hiện tại
đã khác trước, mà chỉ cho rằng bản thân nhất thời
không chú ý mà bị Phạm Khôn chiếm thế thượng
phong.
Bây giờ việc anh ta phải làm chính là mau chóng
hồi phục lại rồi đánh cho Phạm Khôn một trận tơi bời.
“Anh không sao”.
Trương Quốc Đống cố nén đau đớn, nhổ ra một
búng máu. Lúc anh ta dựa vào tay Lý Hiểu Lan để
đứng dậy thì đột ngột thấy trước mắt tối sầm, ngực
đau kinh khủng, giống như muốn xé rách cả người
anh ta ra.
“Quốc Đống, Quốc Đống, anh làm sao vậy?
Huhu…”
“Anh không sao, đỡ, đỡ anh qua đây ngồi một lúc
đã”.
Lý Gia Lương ở trên giường bệnh quá lâu, sau khi
truyền nước xong thì ông liền đi bộ ra cửa bệnh viện.
Bỗng nhiên Lý Gia Lương nghe thấy tiếng khóc của
con gái Lý Hiểu Lan, liền vội vàng đi qua. Khi nhìn thấy
Trương Quốc Đống khắp người toàn máu thì không
khỏi kinh ngạc.
“Hiểu Lan, Quốc Đống, có chuyện gì thế này?”
Lý Hiểu Lan khóc lóc nói: “Anh ấy bị Phạm Tiện
đánh!”
“Ôi, còn không mau đưa vào bệnh viện khám đi?”
Trương Quốc Đống lắc đầu: “Không sao đâu ạ,
cháu ngồi ở đây một chút là ổn rồi”.
Lý Gia Lương chăm chú nhìn vết máu trước ngực
Trương Quốc Đống: “Không được, đây hình như
không phải vết thương ngoài đâu, nếu không cũng sẽ
không ra nhiều máu vậy. Mau đưa vào bệnh viện cấp
cứu đi”.
Nói rồi, hai bố con Lý Gia Lương đỡ Trương Quốc
Đống đến phòng cấp cứu. Sau khi đọc kết quả chụp
X-Quang, Trương Quốc Đống bị đánh gãy sống mũi,
gãy răng cửa, hơn nữa hai cái xương sườn cũng đã
đứt.
Nằm viện!
Lý Hiểu Lan nghe vậy thì thiếu chút nữa là hôn mê
bất tỉnh. Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra rồi căm
thù nói: “Cái đồ bỉ ổi đáng chết này, nếu không gọi
cảnh sát đến bắn anh ta thì em không mang họ Lý
nữa!”
Trương Quốc Đống thấy vậy thì uể oải khoát tay:
“Đừng… Đừng báo cảnh sát”.
“Tại sao? Anh ta đã đánh anh thành ra thế này rồi
cơ mà, không được!” nói rồi, Lý Hiểu Lan cầm điện
thoại đi ra ngoài cửa.
Trương Quốc Đống thật sự không còn sức để nói
chuyện, ngẩng đầu nhìn Lý Gia Lương, định bảo ông
đi ngăn Lý Hiểu Lan lại thì ông đã rảo bước đuổi theo
rồi.
“Hiểu Lan”, Lý Gia Lương kéo tay Lý Hiểu Lan đi ra
bên ngoài phòng cấp cứu, nhỏ giọng nói: “Không thể
báo cảnh sát được!”
“Tại sao chứ? Anh ta đánh Quốc Đống đến mức
này, làm sao mà con chịu được!”
Nói rồi, Lý Hiểu Lan bấm 110, chuẩn bị nhấn gọi thì
đã bị Lý Gia Lương giật mất.
Lý Gia Lương biết, chắc hẳn là ban nãy lúc Lý Hiểu
Lan tiễn Trương Quốc Đống từ phòng bệnh của ông ra
cửa rồi hai người đã thân mật với nhau. Đúng lúc ấy
thì Phạm Khôn bắt gặp. Đặt vào hoàn cảnh của bất kỳ
người đàn ông nào thì cũng sẽ không chịu nổi, nếu
không, Phạm Khôn cũng sẽ không nặng tay như vậy.
“Bố, bố làm gì thế?”
“Đừng quên con với Phạm Khôn đã có chứng nhận
kết hôn rồi, con giờ là vợ hợp pháp của cậu ấy!”
“Vậy thì làm sao chứ? Cùng lắm thì con sẽ ly hôn
với anh ta chứ gì! Bố trả điện thoại cho con”.
Lý Gia Lương nghiêm mặt nói: “Hiểu Lan, giờ con
đã là người lớn rồi, sao không chịu nghĩ đến hậu quả
trước khi làm việc thế?”
Bạn đang đọc tại truyen.one
“Hậu quả cái gì chứ? Con nhìn anh ta thôi cũng
thấy kinh tởm rồi, nếu không vì…“ nói đến đây, Lý Hiểu
Lan bỗng nhiên im bặt, rồi quay qua cướp lấy điện