Hà Thế Vinh thở dài, như già đi mấy tuổi nói: "Trước mắt nhà họ Hà đã lâm vào cảnh bất lợi rồi.
Những trận thua liên tiếp đã ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín của bố, cứ thế này, tiếng nói của chú hai mày sẽ ngày càng tăng lên".
"Mày đến thành phố Hồng Kông, trong tay bố còn mấy tài nguyên, bố sẽ vẽ đường cho mày, nhà họ Hoắc, không phải một tay che trời.
Ở thành phố Hồng Kông, bọn họ có rất nhiều đối thủ".
Hà Thế Vinh nhìn Hà Chí Thành thật sâu nói: "Nhận được bài học hai lần liên tiếp, bố hy vọng mày có thể thực sự trưởng thành, nếu không, bố cũng bó tay rồi".
Nói xong Hà Thế Vinh đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Trợn mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, Hà Chí Thành hét lên với giọng điệu cực kỳ phẫn uất: "Lý Thần! Mày chờ đấy, chờ đấy!!!"
...!
Tại cuộc đấu giá nhà họ Hà đã bỏ ra 1,5 tỷ để giành mười sáu mẫu đất ở bờ Nam sông Nam Lâm và quyền khai phá!
Doanh nhân Hồng Kông đột ngột thay đổi thái độ và có xu hướng muốn hợp tác với công ty bất động sản Thần Thanh!
Nhà họ Hà đã từ bỏ cuộc đấu giá và khiến chính quyền thành phố nổi giận, bị trừ năm mươi triệu tiền đặt cọc và hai trăm triệu tiền phạt!
Hàng loạt tin tức lớn chấn động cả giới thượng lưu tỉnh, con dân được phen hóng dài cổ.
Chưa bao giờ thấy nhiều tin tức như vậy trong mấy năm qua.
Mức độ xoay chuyển và hấp dẫn của tình tiết không thua gì phim bom tấn.
Không ai nghĩ rằng kẻ vốn chiến thắng, nhà họ Hà, lại bất ngờ trở thành kẻ thất bại, mà công ty bất động sản Thần Thanh, đại diện cho nhà họ Tô, đã trở thành nhân vật chủ chốt lật ngược tình thế.
Lúc này Lý Thần đang ngồi trong phòng làm việc của Tô Đông Thăng, liền nhận được điện thoại của người phụ trách đấu giá từ điện thoại của bố vợ tương lai.
"Chú Lý, chú cứ đùa, có thể chuyển nhượng quyền khai phá và đất đai cho công ty Thần Thanh là vinh dự của chúng cháu".
.
Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh!
Người phụ trách có họ Lý, cùng họ với Lý Thần, lại là bề trên, Lý Thần tất nhiên sẽ gọi chú Lý để kéo gần mối quan hệ rồi.
"Giá cả? Ầy, chú Lý, chú cũng biết đấy, lúc đấu giá cháu cũng có hơi lẩm cẩm.
Kỳ thực một công ty bất động sản nhỏ mới mở như chúng cháu, làm sao có nhiều tiền như vậy".
"Cháu đâu dám giở trò trước mặt chú, cháu nào có than vãn gì đâu, là nghèo thật mà…"
"Chắc chắn rồi, chú Lý, chú nói gì thì chính là như thế.
Bình thường công việc của chú đã rất bận rộn rồi.
Chúng cháu còn chả giúp được chú những việc khác thì thôi, làm sao đến cái mấy việc cỏn con này cũng làm phiền đến chú được".
"Đúng thế, lần báo giá thứ ba của cháu, bảy trăm mười triệu tệ.
Giá như vậy còn được chứ 1,2 tỷ tệ chắc chắn là không kham nổi".
"Được rồi, chú Lý, chú làm việc đi ạ, hôm nào mời chú ăn cơm".
Tô Đông Thăng, nhìn thấy Lý Thần nâng lên đặt xuống với người phụ trách đấu giá như vậy chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng chàng trai này quả là có bản lĩnh, cò kè một hồi đã hạ giá từ 1,2 tỷ xuống 710 triệu rồi.
Ngoài anh ra, trên đời còn ai có khả năng này nữa?
Anh nói thêm vài câu lịch sự với người phụ trách cuộc đấu giá ở đầu dây bên kia rồi kết thúc cuộc gọi.
"Bên nhà họ Hoắc, cháu định khi nào thì đi?"
Tô Đông Thăng hỏi.
"Sớm thôi".
Lý Thần nghĩ: "Dù sao thì người ta đã thể hiện đủ sự chân thành rồi, mình cũng phải qua đó sớm để thể hiện càng sớm càng tốt".
...!
Trong phòng tổng thống của khách sạn Sheraton, Lý Thần một lần nữa gặp lại Hoắc Chấn Châu.
“Ông Hoắc”, Lý Thần nhìn thấy Hoắc Chấn Châu từ trong phòng đi ra, chủ động chào hỏi.
Hoắc Chấn Châu mỉm cười ra hiệu cho Lý Thần ngồi xuống, nói: "Hậu bối, ngày mai chúng tôi sẽ trở về thành phố Hồng Kông".
Lý Thần hỏi: "Thỏa thuận đầu tư đã được ký kết rồi sao?"
“Nếu cậu đã có được quyền khai phá thì chắc chắn là như vậy”, Hoắc Chấn Châu cười nói..