Sau khi nhận được câu trả lời như mong muốn, Tô Vãn Thanh lúc này mới nở một nụ cười thật sự, rất hài lòng với cách xử lý của Lý Thần.
Mà cách đó không xa, Hà Chí Thành cũng liếc nhìn người đàn ông cà lơ phất phơ đó một cái, sau khi nhìn thấy đối phương ra hiệu OK mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới quay đầu lại tìm Lý Thần.
Thấy Lý Thần và Tô Vãn Thanh đang âm thầm tán tỉnh nhau, ánh mắt anh ta lập tức trùng xuống, cười khẩy một cái rồi quay lên.
Trong tiếng ồn ào, người dẫn chương trình bước lên sân khấu và gõ vào micro, sau khi khán giả im lặng mới nói: “Xin chào tất cả các vị khách quý, buổi đấu giá ngày hôm nay sẽ do tôi chủ trì”.
“Ngoài ra còn có ông Hoắc Chấn Châu, một doanh nhân giàu có và thành đạt tới từ Hồng Kông cùng với con trai cả, anh Hoắc Hoàn Vũ và con gái út, cô Hoắc An Lan tới dự”.
Biết được danh tính của doanh nhân Hồng Kông, giới nhà giàu ở tỉnh được một phen náo loạn.
Mọi người đều biết vị doanh nhân Hồng Kông này có xuất thân rất hầm hố, nhưng không ngờ rằng lại là gia đình họ Hoắc giàu có bậc nhất ở Hồng Kông.
Nhà họ Hoắc có thể nói là gia tộc giàu có hàng đầu Hồng Kông và có quan hệ mật thiết nhất với đại lục, ông cụ Hoắc Thiên Anh có mối quan hệ vô cùng thân thiết với các ông chủ lớn ở thủ đô.
Thân phận và địa vị đó, hoàn toàn không ở cùng đẳng cấp với bọn họ.
MC lại làm dịu cảm xúc tại hội trường, trực tiếp nói: “Vậy chúng ta bắt đầu cuộc đấu giá ngay thôi nhỉ, đối tượng của cuộc đấu giá này chỉ có một mảnh đất duy nhất, đó là một khu đất rộng mười sáu mẫu ở bờ Nam của sông Nam Giang cùng tòa bộ quyền khai phá khu vực”.
“Thông tin chi tiết về mảnh đất đấu giá đã được đặt ở trên bàn của các vị, chắc rằng các vị đều đã tìm hiểu qua, vậy thì bây giờ không cần lãng phí thời gian nữa, trực tiếp bắt đầu luôn, giá khởi điểm là ba trăm triệu, mỗi lần nâng giá không được thấp hơn một triệu”.
“Ba trăm triệu!”
Lời nói của MC vang lên, lập tức có người giơ bảng.
Những người có mặt trong hiện trường đều mỉm cười, trong lòng mọi người đều biết rõ, buổi đấu giá này bọn họ chỉ tới xem náo nhiệt thôi.
Nhân vật chính không phải là nhà họ Hà thì chính là nhà họ Tô.
Tiềm lực và tài lực của những người khác đều kém bọn họ một bậc.
“Bốn trăm triệu”.
Quả nhiên, Hà Chí Thành ngay lập tức lên tiếng.
Người ban đầu hô ba trăm triệu lập tức ngừng nâng giá.
Mở ra một màn khởi đầu không hề có sức sát thương, nhà họ Hà đã nhập cuộc, nếu như còn lên tiếng tiếp e là sẽ đắc tội với người ta mất.
“Năm trăm triệu”.
Không khiến người xem thất vọng, Lý Thần cũng giơ bảng của mình.
Buổi đấu giá mới bắt đầu đã nồng nặc mùi thuốc súng.
Tất cả mọi người đều yên tâm làm bé ngoan ngồi xem náo nhiệt, không ai dám xen vào cuộc chiến giữa hai nhà lúc này.
Hà Chí Thành cười khẩy liếc nhìn Lý Thần, anh ta đã nhận được lời hứa từ bên phía doanh nhân Hồng Kông, hoàn toàn không lo đến vấn đề tiền.
“Sáu trăm triệu”.
Hà Chí Thành lại giơ bảng lên.
“Sáu trăm năm mươi triệu”.
“Bảy trăm triệu!”
Hà Chí Thành trả giá sát phía sau, quay đầu nhìn Lý Thần, cười mỉa mai nói: “Không có tiền đừng có học người ta chơi đấu giá, không xem lại xem mình là cái thá gì đi”.
“Anh ta đang cố ý chọc tức cậu đấy”, Tô Vãn Thanh kéo tay áo Lý Thần.
“Tôi biết”, Lý Thần nhẹ nhàng đáp.
“Vậy giờ chúng ta làm thế nào? Giới hạn cuối cùng của chúng ta là chín trăm triệu, nhìn tâm thế của anh ta lúc này, có lẽ không dừng lại đâu”, Tô Vãn Thanh lo lắng nói.
“Bảy trăm mười triệu”, Lý Thần lại giơ bảng lên.
Hà Chí Thành đứng bật dậy, chỉ tay về phía Lý Thần cười nhạo: “Hết tiền rồi à? Thêm mười triệu thì thêm làm đéo gì? Ông đây trực tiếp ra giá một tỷ!”
“Có bản lĩnh thì tăng thêm đi”.
Con số một tỷ vừa được đưa ra, cả hội trường được một phen náo loạn.
Mức giá này đã vượt qua dự liệu trong lòng của rất nhiều người.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Thần.
Không ai biết liệu anh có bị kích động mà tăng giá không.
“Làm sao bây giờ?”, Tô Vãn Thanh căng thẳng hỏi.
Sắc mặt Lý Thần không có chút thay đổi nào, lắc đầu nói: “Vượt qua mức giá của chúng ta rồi”.
“Nhưng mà cậu nói quyền khai phá này rất quan trọng…”, Tô Vãn Thanh vội vàng nói.
“Yên tâm”, Lý Thần vỗ vào vai Tô Vãn Thanh: “Tôi đã có dự phòng”..