"Bố làm gia chủ nhiều năm như vậy, không biết gia tộc họ Hà phát triển đến mức nào, số tiền kiếm cho gia tộc nhiều không đếm xuể.
Lần này chỉ có một chút sơ sót thế mà bố đã bị đá khỏi vị trí của mình, thế là thế nào!?"
Hà Thế Vinh dựa vào chiếc ghế đan bằng liễu gai, cầm chiếc bình tử sa nhấp một ngụm, hỏi: "Con có biết sao con thua không?"
Hà Chí Thành sửng sốt một chút, sau đó trên mặt tràn đầy oán hận: "Là người nhà họ Tô đâm sau lưng con! Đáng khinh bỉ, vô liêm sỉ!"
"Người khác đều có quyền mắng nhà họ Tô đáng khinh bỉ, vô liêm sỉ, nhưng bố con ta không có quyền, muốn nói đáng khinh, vô liêm sỉ thì phải nói chúng ta trước!"
"Hơn nữa, thương trường giống như chiến trường, thua thì chính là không bằng người ta, không nhìn ra vấn đề của bản thân còn trách người khác vô liêm sỉ, đúng là nông cạn".
Hà Thế Vinh kêu Hà Chí Thành ngồi xuống, giọng điệu và phong thái không hề vội vàng.
"Con thua, thua vì tầm nhìn hạn hẹp, quá quan tâm đến lãi lỗ trước mắt, vội vàng và bất chấp, tự cao tự đại, không coi ai ra gì".
Hà Thế Vinh nhìn sâu vào Hà Chí Thành, thất vọng, lắc đầu nói: "Tâm trí lòng dạ có thể chấp nhận được, nhưng tính khí này sẽ là điểm yếu của con".
Hà Chí Thành khó chịu: "Sao lúc đó bố không nhắc nhở con?"
"Tại sao phải nhắc nhở con?"
Câu hỏi ngược lại của Hà Thế Vinh khiến Hà Chí Thành nhất thời á khẩu.
“Con là con trai của bố mà”, một nét tự phụ hiện lên trên khuôn mặt của Hà Thế Vinh.
"Một tỷ này coi như bố bỏ tiền ra mua cho mày một bài học.
Nếu mày có thể trưởng thành thì học phí này cũng xứng đáng".
"Nhưng bố, vị trí gia chủ bây giờ…"
Hà Thế Vinh cắt ngang lời nói của Hà Chí Thành: "Vị trí đó chỉ là một hư danh.
Người khác thừa nhận mới là gia chủ, người khác không thừa nhận, có viết đầy hai chữ gia chủ lên mặt thì cũng có ích gì?"
"Tô Đông Thăng không dễ chọc vào.
Ông ta ẩn mình sâu hơn những người khác.
Bố đã cùng ông ta đấu hai mươi ba năm.
Bố biết quá rõ".
Hà Thế Vinh đặt ấm trà xuống, chậm rãi nói: "Đây chỉ là một động thái, động thái cần thiết cho Tô Đông Thăng và người đàn ông bí ẩn sau lưng ông ta nhìn vào".
Hà Chí Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Cứ vậy mà bỏ qua sao!?"
"Một người bạn cũ ở chính quyền thành phố đã cho bố biết chính quyền thành phố dự định bán đấu giá một mảnh đất ở bờ Nam sông Nam Lâm, cũng như quyền khai phá cho toàn bộ bờ Nam của sông Nam Lâm".
Nghe thấy Hà Thế Vinh đột ngột chuyển chủ đề, Hà Chí Thành cong môi nói: "Nơi cứt chim còn không có thì đáng giá chỗ nào".
“Nông cạn”, Hà Thế Vinh nói.
"Khu đất này có rất nhiều lợi ích".
Hà Thế Vinh nheo mắt và nói đầy ẩn ý.
"Tô Đông Thăng rất có hứng thú với mảnh đất đó".
Hà Chí Thành giật mình, hạ giọng hỏi: "Bố, trong này có phải có tin tức nội bộ gì không?"
Hà Thế Vinh xoa ấm tử sa Quan Dao vô giá nói: "Tô Đông Thăng là người không thấy thỏ sẽ không thả chim ưng.
Một khi đã muốn làm việc gì thì nhất định việc đó phải đem lại lợi ích cho ông ta".
"Lý do cụ thể là gì thì bố vẫn đang cử người đi điều tra, nhưng có một điều chắc chắn không sai.
Chúng ta sẽ giành lấy bất cứ thứ gì ông ta muốn".
Hà Thế Vinh nói và liếc nhìn Hà Chí Thành.
"Chuyện này giao cho mày.
Nếu mày lại phạm sai lầm, thì đừng về nhà họ Hà nữa".
Hà Chí Thành cảm thấy những lời của Hà Thế Vinh chắc chắn không phải là lời nói đùa, vội nói: "Bố, đừng lo, lần này con sẽ làm tốt".
"Bố biết tâm tư của mày đấy, mày phải nhớ là, mục tiêu hàng đầu của đàn ông phải là sự nghiệp của mình, phụ nữ cùng những thứ khác chỉ là vật bổ sung, đợi đến khi có đầy đủ địa vị, những thứ mày muốn, không cần phải tìm, nó sẽ từ dẫn xác đến".
“Bố, con biết rồi”, Hà Chí Thành nói với vẻ xấu hổ.
"Lát nữa mày đến công ty đầu tư gia tộc báo cáo, mảng kinh doanh đó sẽ tạm thời cho mày quản lý".
Hà Thế Vinh đứng dậy, nhìn những bông hoa trong sân, cười nhẹ: "Bố có linh cảm rằng ân oán hơn hai mươi năm giữa bố và Tô Đông Thăng sắp kết thúc rồi!".