"Ông trời ơi, mất hết mặt mũi tổ tiên nhà họ Lý rồi, Thừa Chiêu à, sao anh lại đẻ ra thằng con đi làm trai bao thế này?"
Bà thím chỉ thẳng tay vào mặt Lý Thần chửi um lên.
Vẻ mặt Lý Thừa Chiêu cũng tối sầm lại, ánh mắt nhìn Lý Thần tràn ngập nghi ngờ và lửa giận.
Nếu đây là sự thật thì đời này của ông ấy không ngóc nổi đầu lên mà nhìn người nữa.
"Tiền này là tự tôi kiếm được", Lý Thần nói.
"Có đéo ý".
Lý Bưu cười lạnh nói: "Đừng tưởng tao không hiểu gì mà muốn qua mặt, tao nghe người ta nói mày ở thành phố cũng chỉ là một thằng vô dụng dưới đáy xã hội thôi, giờ làm trai bao rồi dám làm mà không dám nhận à?"
"Mấy người một vừa hai phải thôi".
Lưu Tú Phương đứng bật dậy, bà ấy không thể nhìn người khác nhục mạ con mình như thế được.
"Mấy người tận mắt nhìn thấy con tôi như thế rồi à? Không có bằng chứng thì đừng ăn nói lung tung".
Bác gái cười khẩy, vừa định nói thêm thì Lý Thừa Chiêu đứng dậy.
"Đủ rồi, Thần nó bảo không phải thì là không phải, con tôi nuôi lớn nó thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, sao nó lừa được tôi chứ?"
"Tiền cũng trả cho mấy người rồi, lần sau đừng dây dưa chuyện này nữa".
Nói xong, Lý Thừa Chiêu dẫn Lý Thần rời đi.
"Đợi đã, con còn muốn nói thêm hai câu nữa".
Lý Thần an ủi Lý Thừa Chiêu đừng vội nóng giận.
Anh bước lên hai bước, đứng giữa sân, ánh mắt Lý Thần nhìn lướt qua tất cả mọi người ở đây, cười khẩy nói: "Nhà tôi nghèo, trước kia vì đủ mọi chuyện nên mượn tiền của mọi người".
"Cho dù lúc mượn tiền mọi người bới móc, xỉa xói bố mẹ tôi thế nào nhưng đến cùng mọi người vẫn đồng ý cho nhà tôi mượn tiền, có vay có trả là chuyện hiển nhiên, mà tôi cũng trả cả gốc lẫn lãi cho mọi người rồi".
"Từ nay trở đi, đất, ruộng hay bất cứ một thứ gì khác nếu không phải của nhà tôi thì nhà tôi sẽ không động vào, nhưng nếu nó là của nhà tôi mà người khác muốn thò tay động vào thì đừng có mơ".
"Mọi người muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi chỉ nhìn những gì mọi người làm thôi, tôi nể mặt mọi người cùng là bà con lối xóm, nhưng nếu ai dám nhổ lông hổ thì đừng trách tôi không nể mặt".
Những lời Lý Thần nói tuy tông giọng không cao nhưng lại cực kỳ đanh thép.
Nhìn anh còn trẻ, đứng trong đám thanh niên cũng được coi là non trẻ nhưng những gì anh nói lại đanh thép đến mức mấy trưởng bối không nói được câu nào.
Lý Thần nói xong định rời đi nhưng Lý Bưu lại không cho.
"Phụt! Tưởng mình là cái thá gì mà giả vờ giả vịt cho ai xem hả? Mày có tin tao đánh một trận cho mặt mày nở hoa không hả?", Lý Bưu ghen tức nhìn Lý Thần cười khẩy nói.
Lý Thừa Chiêu đứng cạnh tính khí vốn nóng nảy, dạo gần đây đã nhịn mấy lần rồi, một bụng lửa giận không có chỗ xả.
Tận mắt nhìn thấy con trai mình biểu hiện xuất sắc thế, ông ấy liền hét to một tiếng: "Thằng chó, mày thử nói lại lần nữa xem".
Lý Bưu côn đồ nhưng đứng trước mặt Lý Thừa Chiêu đang máu nóng xông lên não cũng thấy hơi rén, tránh sau lưng bố mẹ hét to: "Đắc ý cái gì chứ, cũng dựa vào tiền con trai đi bán thân kiếm đươc mà thôi".
"Tao phải đánh chết thằng chó mày".
Lý Thừa Chiêu hăng máu, cầm luôn cái cuốc trong sân đuổi theo.
Lý Bưu không ngờ Lý Thừa Chiêu bênh con trai đến mức này, hét lên một tiếng rồi lui về sau.
Lúc này, đám người trưởng thôn cũng vây quanh Lý Thừa Chiêu can ngăn ông ấy.
Thím của Lý Thần hét to: "Lý Thừa Chiêu, anh muốn sao? Muốn đánh chứ gì?"
"Dạy dỗ con thím cho hẳn hoi vào".
Lý Thừa Chiêu bỏ cuốc xuống, cảnh cáo.
Lúc này Tô Vãn Thanh cũng đứng dậy, vẻ đẹp và dáng người của cô lập tức thu hút sự chú ý của đám người.
"Tôi nghĩ hình như mọi người hiểu lầm rồi thì phải..."
Tô Vãn Thanh giơ tay vén những sợi tóc toán loạn trên trán, một hành động nhỏ thôi cũng duyên dáng đến mức đám trưởng bối dán chặt mắt nhìn.
"Giờ Lý Thần mở một công ty, không chỉ mua nhà mới, xe mới mà còn có tiền nữa".
"Tôi nói không phải để khoe khoang mà để mọi người tự hiểu tiền cậu ấy kiếm là tiền sạch, mỗi một đồng đều là do cậu ấy tự kiếm được".
"Mọi người đừng dùng suy nghĩ hạn hẹp của mình để đoán mò về người khác, ít nhất cũng đừng nghĩ về Lý Thần như thế".
Lời nói của Tô Vãn Thanh khiến mọi người vỡ òa.
"Cô gái này nói thật à?"
"Lý Thần mở công ty trên thành phố thật á? Còn mua được nhà mới xe mới nữa á?"
"Kinh, tiền đồ rộng mở thật đấy".
"Đừng nói linh tinh, còn chưa biết chuyện này là thật hay giả đâu".
Trong đám người, bà thím kéo Lý Bưu cười khẩy nói: "Chúng ta có họ hàng xa tên Lý Đào mà, giờ nhà bọn họ mở một nhà xưởng đúng không? Gọi điện hỏi thăm thử xem, nếu là giả thì cho nó đẹp mặt luôn".
"Thế nếu là thật thì sao?", Lý Bưu do dự hỏi.
"Thật thì càng tốt".
Ánh mắt bà thím sáng rực lên: "Giờ nhà họ có tiền rồi, biếu trưởng bối thêm ít tiền cũng là chuyện nên làm mà".
"Lúc chưa sinh con ra á, mẹ với bố con còn định nhận nó làm con nuôi đấy, cũng nuôi được mấy tháng rồi".
"Sau đó bố mẹ nó nhất quyết không chịu nên mới thôi, nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì cũng nuôi nó mấy tháng rồi, dù sao thì nó cũng phải có lòng chút chứ".
Lý Bưu nghe thấy thế thì mắt sáng rực lên, chạy sang một bên gọi điện thoại.
Không lâu sau, hắn đã quay lại, vẻ mặt quái gở ghé sát vào tai mẹ hắn nói mấy câu.
Bà thím nghe thấy thế, trong lòng dần dần bùng lên một ngọn lửa.
"Lát nữa phải hùa theo lời mẹ nói, không được để tuột mất cơ hội lần này đâu, rõ chưa?"
Lý Bưu gật đầu thật mạnh, hào hứng nói: "Mẹ yên tâm, con không ngốc hơn mẹ đâu".
Bà thím đẩy đám người ra, đi đến trước mặt Lý Thần, nở nụ cười gượng gạo, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
"Thần à, vừa nãy thím với em Bưu nóng tính quá, cháu đừng để trong lòng những lời đó, chúng ta là người một nhà, chuyện đã qua thì để nó qua được không?"
Lý Thần bình tĩnh nói: "Thím nói cho qua thì cho qua đi".
Bà thím nghe thế thì sung sướng, vội nói: "Đúng là người thành công có khác, nhìn khí chất của cháu khác hẳn, Bưu phải học hỏi anh họ như cháu nhiều lắm".
"Vâng, vâng, về sau con nhất định sẽ đi theo học hỏi anh họ".
Lý Bưu mặt tươi như hoa, gật đầu lia lịa.
Lý Thần nhíu mày nói: "Về sau đi theo tôi? Nghĩa là sao?"
Bà thím vội vàng nói: "Thần à, dù sao Bưu nó cũng là em họ cháu, giờ cháu mở công ty riêng rồi, dù sao trong công ty cũng phải có người thân quản lí mới yên tâm được, bác thấy A Bưu nó rất thích hợp".
Lý Bưu vỗ ngực nói: "Anh họ cứ yên tâm, em sẽ trông coi công ty giúp anh, không để cho mấy bọn trộm cắp làm loạn đâu".
Lý Thần hiểu rõ bước tính toán của người nhà, nhạt nhẽo nói:"Công ty của tôi tạm thời không tuyển người, cũng không cần cậu trông coi".
Lý Bưu thuộc dạng ăn chơi lêu lổng, từ bằng cấp đến năng lực đều k có, không phải người có thể dựa vào năng lực để kiếm sống, là loại người mà các công ty ghét cay ghét đắng, tránh còn không kịp, Lý Thần có điên mới để hắn vào công ty.
Nghe thấy thể, vẻ mặt của bà thím lập tức thay đổi, nhưng vẫn cười gượng nói: "Ha ha, nếu đã thế thì không làm khó cháu nữa".
"Thần à, cháu nhìn xem, giờ cháu phát đạt rồi cũng đừng quên trưởng bối như chú thím, giờ thím đang xây nhà, kinh tế khó khăn, hay là cháu cho thím mấy chục nghìn tệ đi?"
Bà ta còn không thèm nói đến mượn, nói thẳng ra là ngửa tay xin tiền Lý Thần, đám người này đúng là vô sỉ đến cực hạn, Tô Vãn Thanh đứng cạnh tức giận nhưng vẫn nhịn không nói lời nào.
"Tiền của cháu đâu phải từ trên trời rơi xuống".
Lý Thần bình tĩnh nói: "Huống chi tiền thím cho nhà cháu mượn cháu trả gấp đôi rồi, cháu cũng đâu có nhiều tiền như thế"..