Là bạn học sáu năm cấp hai, cấp ba, hồi cấp ba hai người còn là bạn cùng bàn.
Tô Vãn Thanh cũng là học sinh xuất sắc của trường về cả tài năng lẫn ngoại hình, sau bao nhiêu năm, cô đã trở nên xinh đẹp và nữ tính hơn rất nhiều!
Còn Lý Thần ở một thái cực hoàn toàn khác, là con nhà nghèo, ở trường anh luôn bị các bạn bắt nạt, nhưng chỉ có riêng Tô Vãn Thanh không bao giờ tham gia vào.
Thời tuổi trẻ bồng bột ngây ngô ấy, Lý Thần đã từng mơ mộng mình và Tô Vãn Thanh có thể xảy ra chuyện gì đó với nhau.
Nhưng khoảng cách giữa họ thật sự quá lớn, cuối cùng, Tô Vãn Thanh thi vào được trường đại học top đầu, còn Lý Thần thì học ở một trường bình thường, từ đó hai người không còn liên lạc gì với nhau nữa.
Mãi cho đến về sau, Lý Thần gặp Hồ Bích Bích và chuyển hết tất cả những tình cảm giữ kín trong lòng bấy lâu dành cho Tô Vãn Thanh cho Hồ Bích Bích.
Mặc dù sự thật chứng minh rằng Hồ Bích Bích không xứng đáng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến những ký ức về hình ảnh đẹp đẽ của Tô Vãn Thanh trong lòng anh.
“Lý Thần, thật sự là cậu sao?”
Khi Tô Vãn Thanh nhìn thấy Lý Thần, cô cũng khẽ thì thào, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
Khi giám đốc Trương bảo cô đi tiếp đón một vị khách hàng lớn tên là Lý Thần, Tô Vãn Thanh còn cho rằng chỉ là trùng tên mà thôi.
Nhưng khi gặp được anh trong phòng tiếp tân này, tuy rằng diện mạo mỗi người đã thay đổi qua nhiều năm, nhưng Tô Vãn Thanh trong nháy mắt đã có thể nhận ra người bạn học cũ này.
Người năm đó âm thầm vô danh nhất, bình thường nhất trong trường, bây giờ lại trở thành khách hàng lớn của ngân hàng ICBC, bản thân cô còn phải đi làm trợ lý riêng cho anh?
Tô Vãn Thanh cảm thấy không thể nào tin được.
“Vãn Thanh, đã lâu không gặp”, Lý Thần cười nói.
“Hai người quen nhau à?”
Trương Giang cũng rất ngạc nhiên, hai người này hóa ra lại là bạn cũ.
“Bạn học cũ”.
Trương Giang bật cười ha ha, thấy Lý Thần không muốn nói thêm, ông ấy cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ dặn dò Tô Vãn Thanh phải tiếp đãi khách hàng lớn thật cẩn thận.
Sau khi Trương Giang rời đi, hai người cùng nhau đến công ty chứng khoán, Tô Vãn Thanh cảm thán: “Không ngờ bây giờ cậu đã trở thành triệu phú rồi, tin này mà truyền ra những bạn học cũ trước đây chắc chắn đều sẽ rất kinh ngạc cho xem”.
“Do may mắn thôi, nhưng mà tôi thật sự không ngờ lại có ngày được gặp lại cậu”.
Tô Vãn Thanh cười nhẹ, đẹp đến rung động lòng người.
Vẻ đẹp của Tô Vãn Thanh không quá diễm lệ, mà giống như một đóa hoa sen trong nước, thánh thiện và thuần khiết, dù chỉ một chi tiết nhỏ cũng khiến người ta rung động.
“Tôi cũng không ngờ được gặp lại cậu, sự thay đổi hiện tại của cậu… thật sự cậu thay đổi ….
nhiều quá”, Tô Vãn Thanh xúc động nói.
“Ngày xưa cậu thấy tôi thế nào, bây giờ thì ra sao?”
Tô Vãn Thanh cười tủm tỉm, nói: “Ví dụ như từ lúc chúng ta gặp mặt đến giờ, cậu nói chuyện với tôi nhiều hơn sáu năm học cùng nhau trước đây, lúc đó cậu lúc nào cũng lầm lì trầm mặc, người khác bắt nạt cậu, cậu cũng không phản kháng, giống như một quả hồ lô buồn bực vậy”.
Vừa nói, Tô Vãn Thanh vừa nhìn Lý Thần bằng đôi mắt trong veo, trong đôi mắt ấy hiện rõ hình bóng của anh: “Còn bây giờ, cậu rất tự tin, trên người toát ra một loại khí chất không thể miêu tả được, sành sỏi lõi đời giống như già hơn mấy chục tuổi vậy, nhưng vẫn toát ra được sức sống mạnh mẽ vốn có của độ tuổi này.
Nói chung là… khác lắm”.
Cô mỉm cười đưa tay ra và nói một cách cởi mở: “Đây là công việc đầu tiên của tôi, tôi muốn hoàn thành thật tốt, làm quen lại nhé, cậu Lý, chào cậu, tôi là trợ lý riêng của cậu, tôi tên là Tô Vãn Thanh!”
Lý Thần vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Tô Vãn Thanh: “Đừng gọi tôi là cậu Lý, cứ gọi Lý Thần là được rồi”.
Hai người lần đầu tiên bắt tay nhau, nhưng lại có cảm giác như đang nắm tay, đặc biệt là Lý Thần, đến giờ anh vẫn chưa thể tin được rằng Tô Vãn Thanh lại trở thành trợ lý riêng của anh!
Tô Vãn Thanh cũng không biết tại sao khi bắt tay, trái tim cô đập loạn nhịp, có thể vì đây là bạn học cũ của cô!
Cũng có thể là… Sự thay đổi mà Lý Thần mang lại cho cô thật sự quá lớn!
Nhìn người đàn ông với khí chất tự tin và hào hoa trước mặt mình.
Tô Vãn Thanh nảy sinh sự tán thưởng sâu sắc dành cho anh, thậm chí còn nghĩ tới tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình, đột nhiên khuôn mặt cô đỏ ửng lên!
Sau một thời gian dài chia cách, họ gặp lại nhau, hai người nói chuyện và cười đùa suốt dọc đường tới công ty chứng khoán.
Công ty chứng khoán của ngân hàng ICBC là một trong những công ty chứng khoán lớn nhất cả nước, thậm chí còn có phòng kinh doanh ở huyện nhỏ này.
Tô Vãn Thanh là nhân viên chuyên môn của ICBC và là trợ lý riêng của Lý Thần, cô đã rất quen thuộc với quá trình này.
Bảo Lý Thần đợi một chút, cô lập tức đi liên hệ với trưởng phòng ở đây.
Nghiệp vụ của Lý Thần đương nhiên không phải là việc mà những nhân viên bình thường khác có đủ điều kiện để làm.
Trong hội trường chứng khoán sôi động, do thị trường chứng khoán năm nay thoát khỏi đà suy giảm, có xu hướng chuyển từ đầu cơ giá xuống thành đầu cơ tăng giá, vì vậy số lượng các nhà đầu tư được mở rộng mỗi ngày, và càng ngày càng có nhiều người tới mở tài khoản.
Trong đó có cả Hồ Bích Bích và Vương Phú Quý.
“Anh Vương, ở đây nhiều người thật ấy”.
Hồ Bích Bích nhìn đại sảnh sôi động và nói với Vương Phú Quý ở bên cạnh.
Vương Phú Quý mỉm cười, tự hào nói: “Bây giờ thị trường chứng khoán tốt, tùy ý một chút cũng có thể kiếm được tiền, đương nhiên có rất nhiều người tới mở tài khoản, nếu như em muốn kiếm tiền thì đi theo anh là đúng, anh cũng là khách hàng lớn, quen biết nhiều người, đương nhiên sẽ không phải chen chúc xếp hàng như đám dân thường kia”.
Hồ Bích Bích thán phục nói: “Anh Vương đúng là đỉnh, đi tới đâu cũng có người quen, lần này em mang hết toàn bộ số tiền tiết kiệm của nhà em tới, anh nhất định phải dắt em kiếm thật nhiều tiền đó”.
“Yên tâm, đi theo anh không lo thiếu tiền”, Vương Phú Quý bật cười ha hả.
Sau khi đi theo Vương Phú Quý vào trong công ty chứng khoán, Hồ Bích Bích ngước mắt lên liền nhìn thấy Lý Thần ở cách đó không xa, sau khi ngạc nhiên thì cười khinh thường, nhanh chóng sải bước đi tới.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà”.
Hồ Bích Bích không ngờ có thể gặp được tên cặn bã Lý Thần ở đây!
Cô ta nhìn ra Lý Thần cũng tới đây để mở tài khoản cổ phiếu, nghĩ đến bộ dạng nghèo kiết xác của anh, cô ta lập tức chế nhạo: “Anh cũng tới đây mở tài khoản cổ phiếu à?”
“Không được sao?”, Lý Thần bình thản nói.
Hồ Bích Bích nghe thấy vậy, tức đến mức bật cười.
“Trước đây cảm thấy anh không có não, bây giờ xem ra đúng là không có não thật, thấy người ta kiếm tiền anh liền mò tới, cũng không tự nghĩ xem, giao dịch cổ phiếu có dễ dàng như vậy không?”
“Bố mẹ anh làm ruộng kiếm tiền không dễ dàng gì đâu, đừng lãng phí vào thị trường chứng khoán nữa, cũng không xem lại xem bản thân mình là ai, e rằng thị trường là gì anh cũng không hiểu ấy chứ?”