Đập tay vào móng chó của Hoắc Hoàn Vũ, Lý Thần nói: “Vậy thì anh phải thất vọng rồi, bởi vì tới đây anh sắp bận tối mặt rồi, e là không có thời gian đi tìm cô gái tên Mạn Mạn đó nói chuyện yêu đương đâu”.
Hoắc Hoàn Vũ đi theo Lý Thần ra khỏi sân bay, khi lên xe, anh ta ném ba lô vào ghế sau, sau đó nằm dài trên chiếc xe Bentley, cười vui vẻ hỏi: “Ông già nhà tôi nói rằng anh có hận thù với người ta ở đây, rốt cuộc là sao thế?”
“Mối thù sống chết, không đội trời chung, kích thích không?”, Lý Thần vừa nói vừa lái xe trên đường một cách lãnh đạm.
Advertisement
Hoắc Hoàn Vũ bỗng nảy ra ý tưởng: “Tôi còn tưởng ông cụ đùa với mình. Với người như anh mà cũng kết thù với người khác à? Tôi tưởng anh với ai cũng cười ha ha, sau đó thì âm thầm rạch mặt người ta sau lưng chứ”.
Advertisement
“Được rồi, đừng nói gì nữa. Nói tôi biết, tên ngốc đó là ai, ở đâu, tôi sẽ đi giết luôn, để xem tôi xử lý hắn như thế nào!”
Lý Thần nhìn Hoắc Hoàn Vũ và cười: “Ở Hỗ Thị, thực lực cũng không hề nhỏ, có lẽ rất nhiều tai mắt, anh chắc chắn muốn cùng tôi đơn thương độc mã đi giết bọn họ chứ?”
Hoắc Hoàn Vũ phất tay: “Vậy đã là gì, anh còn nhớ tên ngốc Lý Minh Đường không? Bảy tám năm trước tôi đã đánh nhau với hắn một lần. Tên ngốc đó hẹn tôi lên núi thương lượng. Một mình tôi xử sáu, bảy tên bọn chúng. Đến cuối cùng chẳng phải vẫn tốt đẹp sờ sờ hay sao?
“Với mối quan hệ chúng ta thì sợ gì. Tên ngốc đó lởn vờn trước mặt chúng ta, đập chết là xong. Còn tay chân ấy mà, tôi gọi về Hồng Kông lôi mấy tên to con tới đây”.
“Anh có tấm lòng là ok rồi, nhưng lần này, đúng là tôi cũng cần anh làm giúp tôi vài việc thật”.
Hoắc Hoàn Vũ cười he he: “Cuối cùng có cũng lúc cậu cần đến tôi. Được. Muốn tôi làm gì, ai?”
“Nhan Bân”, Lý Thần nói.
Hoắc Hoàn Vũ sững sờ, sau khi suy nghĩ một lúc bèn lên tiếng: “Nhan Bân thì có liên quan gì tới tên ngốc Nhan Hạ chứ?”
“Anh cũng thấy rồi đấy, đó là bố của Nhan Hạ”, Lý Thần cười đáp lại.
“Được lắm, giờ bắt đầu khiêu chiến với tiền bối rồi cơ đấy? Kích thích! Quả nhiên là anh em, có chuyện tốt như vậy mà cũng không quên tôi, giờ tôi cũng không còn hứng thú với đám cùng tuổi nữa. Nói thật đấy”, Hoắc Hoàn Vũ nói.
Lý Thần nói giọng thản nhiên: “Nhan Hạ đã bị tôi làm cho phát điên rồi”.
Hoắc Hoàn Vũ kinh ngạc quay lại nhìn Lý Thần: “Anh đã làm gì vậy? Một người sờ sờ như thế, sao lại có thể khiến bị điên chứ?”
Lý Thần chẳng có gì phải giấu diếm Hoắc Hoàn Vũ nên đã nói lại toàn bộ sự việc một lần.
Hoàn Vũ nghe được một nửa thì tức tới mức khủng khiếp.
“Trời, hai tên này to gan thật đấy, không có chút quy tắc gì cả, ra tay với phụ nữ cơ à? Còn đê hèn hơi tôi nữa, đáng đời!”
“Thế thì anh ra tay vẫn còn nhẹ đó, nếu là tôi thì tôi đã chôn sống sau núi rồi”.
“Lý Thần nói: “Tôi muốn đánh đổ toàn bộ nhà họ Nhan, hai người bọn họ đương nhiên sẽ chết cùng nhà họ Nhan, trước đó chỉ là thu chút lợi ích mà thôi”.
Hoắc Hoàn Vũ hào hứng nói: “Được lắm, tiếp theo tôi phải làm gì bọn họ? Tôi từ xa xôi tới đây không phải chỉ xem kịch đâu, nhất định phải đưa tôi đi theo đấy”.