*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong Nhan Bân trực tiếp đẩy cửa xe ra, đi về phía tiểu khu nhà họ Vạn.
Ngay khi Nhan Bân vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của những vệ sĩ do Lý Thần mang đến đang đứng trong tiểu khu.
Bọn họ rõ ràng biết mọi chuyện đã xảy ra, một vệ sĩ trong số đó bước lên trước, cười nói với Nhan Bân: “Sếp Nhan, sếp Lý của chúng tôi có dặn dò rồi, khi sếp Nhan tới thì tôi sẽ dẫn đường cho ông”.
“Tôi muốn xem xem rốt cuộc các người định giở trò gì”, Nhan Bân chế nhạo, sau đó đi theo vệ sĩ vào bên trong.
Advertisement
Những tiểu khu bình thường được xây trước những năm 2000 đương nhiên không được trang bị những thiết bị hiện đại như thang máy, vì vậy Nhan Bân chỉ có thể đi theo vệ sĩ lên cầu thang bộ.
Nhưng khi vừa đến tầng hai, Nhan Bân đã nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên.
Advertisement
Rất rõ ràng, tiếng hét ấy được vang lên từ tầng ba trên đầu Nhan Bân.
Chính vì quá rõ ràng mà Nhan Bân có thể nghe ngay ra được đó là giọng của Nhan Hải – em trai mình!
Sau tiếng hét đó, là những tiếng chửi bới, mắng mỏ xen lẫn tiếng khóc lóc cũng như van xin.
Nhan Bân mơ hồ nghe thấy giọng của con trai mình – Nhan Hạ.
Lúc này Nhan Bân lập tức trở nên cuống quýt.
Ông ta nhấc chân, đẩy vệ sĩ trước mặt ra rồi lao lên lầu trên với gương mặt phờ phạc.
Cánh cửa phòng 303 chỉ khép hờ, Nhan Bân có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Mà chính khung cảnh bên trong này khiến cho Nhan Bân hít sâu một hơi khí lạnh.
Vết máu ở khắp mọi nơi như thể một cảnh thảm sát vừa diễn ra.
Mà hai vệ sĩ thân cận A Long và Tiểu Phi mà ông ta quen thuộc bị ném vào góc tường như hai cục thịt thối, máu không ngừng chảy ra từ cơ thể họ.
Nếu như không phải cơ thể của họ vẫn còn phập phồng lên xuống theo nhịp thở, Nhan Bân còn tưởng rằng hai người này đã chết rồi.
Nhưng đây vẫn chưa phải là đáng sợ nhất.
Điều kinh khủng nhất là ông ta nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt mà ông ta không hề quen biết đang vô tư đạp lên người em trai ruột của mình là Nhan Hải.
Lúc này Nhan Hải mặt mũi sưng vù, đang ôm chân người đàn ông kia, liều mạng cầu xin.
Mặc dù không thấy vết thương ngoài da nào trên người Nhan Hải, nhưng khuôn mặt ông ta đã mất đi chút máu, nhìn vẻ mặt của ông ta, Nhan Bân biết rằng em trai mình nhất định đã phải chịu dự tra tấn dã man.
Quan trọng nhất là Nhan Bân nhìn thấy đứa con trai của mình nằm trên mặt đất, tay chân bê bết máu, cơ thể run rẩy và co giật liên tục.
Nhưng kỳ lạ nhất là Nhan Hạ mặc dù đang bị thương rất nặng, nhưng hắn không những không gào khóc hay la hét mà ngược lại đang phá lên cười một cách cuồng loạn.
Trên khuôn mặt đầy máu kia lộ ra một nụ cười hung tợn, trong ánh mắt lộ ra sự điên cuồng.
“A Hải! Tiểu Hạ!”
Nhan Bân hét lên.
Xét cho cùng, Nhan Bân cũng chỉ là một doanh nhân giàu có, trong đời ông ta chưa từng thấy cảnh tượng kinh hoàng như thế này bao giờ.
Nếu như không phải đã lăn lộn cuộc đời nhiều năm, rèn luyện được bản lĩnh vững vàng, e rằng khoảnh khắc nhìn thấy khung cảnh đáng sợ này, hai chân ông ta đã mềm nhũn vì hốt hoảng rồi.
Nhan Hải người bị tra tấn đến mức gần như chết đi sống lại, khó khăn quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Bân, gã đàn ông ba mươi sáu bay mươi bảy tuổi này đã thực sự bật khóc thành tiếng.