Còn Tô Vãn Thanh thì toàn thân run lên, cô co rút người về phía góc tường, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhan Hải cười một cách ngông cuồng, đi về phía Tô Vãn Thanh, nói: “Người phụ nữ mà anh luôn mơ ước, khi nhìn thấy em anh mới phát hiện ra, những người phụ nữ khác chỉ là loại ong bướm phù du, chỉ có người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời như em mới xứng với anh”.
“Người đẹp, theo anh, anh nhất định sẽ khiến em sướng, sướng phát điên luôn!”
Advertisement
Lúc này, Lý Thần đột nhiên hét lên: “Nhan Hạ, Nhan Hải, tôi đồng ý với toàn bộ yêu cầu của các người!”
Vẻ mặt thất vọng hiện lên trên mặt Nhan Hải, tuy nhiên ông ta vẫn nhìn về phía Nhan Hạ.
Advertisement
Còn Nhan Hạ nhìn Lý Thần bằng ánh mắt tham lam cực độ, nói: “Trong vòng hai tiếng, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện cho tao! Nhớ kỹ, mày chỉ có hai tiếng thôi!”
Lý Thần hít sâu một hơi: “Giấy chuyển nhượng dự án tôi đã ký rồi, đưa cho anh kiểu gì? Nếu như tôi là anh tôi sẽ phải nhìn trực tiếp ký tên, nếu không tôi đưa cho anh văn bản giả chữ ký thì sao? Đến lúc đó cái nịt anh cũng chẳng lấy được đâu!”
Nhan Hạ nhìn chằm chằm Lý Thần, cười khẩy nói: “Mày muốn giở trò à?”
Lý Thần lạnh lùng nói: “Anh có thể phái người tới gặp trực tiếp, nhìn tôi ký tên, bản thân anh không cần xuất hiện”.
Hai mắt Lý Thần sáng lên, như thể anh ta đang cân nhắc xem liệu có cạm bẫy nào trong ý kiến này không.
Lý Thần lãnh đạm nói: “Muốn ăn một bữa no nê thì phải chịu chút nguy hiểm, chút nguy hiểm này mà anh cũng không dám gánh vác thì đừng nghĩ đến dự án của tôi nữa”.
Nhan Hạ cười khẩy một tiếng, nói: “Bây giờ máy ra ngoài, đến cầu Kiều phố Nam sẽ có người liên lạc với mày”.
“Nhớ kỹ, đừng có giở trò quỷ, nếu không tao nhất định sẽ khiến mày tận mắt nhìn chú cháu tao chơi người phụ nữ của mày như thế nào”.
Lý Thần lạnh lùng nhìn Nhan Hạ, nói: “Tôi nói được là làm được, nhưng trước đó…”
“Chỉ cần các người chạm vào cô ấy, Lý Thần tôi sẽ khiến các người sống không bằng chết!”
Lúc này tuy rằng trong tay Nhan Hạ đang cầm tấm vé trúng thưởng, trong lòng vô cùng ngông cuồng, nhưng khi nghe thấy lời này của Lý Thần, nhìn thấy ánh mắt của anh vẫn cảm thấy một cỗ khí lạnh từ sống lưng bốc lên.
Như thể bị khóa chặt bởi đôi mắt của thần chết.
Ngay sau đó, Nhan Hạ cười khẩy nói: “Mày tự lo cho cái thân mày trước đi!”
Nói xong, Nhan Hạ tắt video.
Cuộc gọi video kết thúc.
Lý Thần lập tức đứng lên, sắc mặt vô cảm nhìn Lưu Quân, nói: “Nhớ kỹ địa chỉ chưa?”
Lưu Quân gật đầu nói: “Nhớ kỹ rồi”.
“Mang thêm người đến đó”.
Tô Đông Thăng đột nhiên lên tiếng.
Tuy nhiên Lưu Quân lại lắc đầu nói: “Không cần đâu, nhiều người ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ, tôi có đủ tự tin rằng mình có thể áp chế được bọn chúng!”
Nhìn Lưu Quân hai mắt sáng ngời, ánh mắt mang theo hàm ý cầu xin, Lý Thần suy nghĩ trong mấy giây.
Anh tin tưởng, cũng có thể hiểu được tâm trạng muốn bù đắp lỗi lầm với Tô Vãn Thanh của Lưu Quân, nhưng chuyện này có liên quan trực tiếp đến vấn đề an toàn của Tô Vãn Thanh.