Vài phút sau, Vạn Đào và nhân viên kỹ thuật giỏi nhất hiện giờ của Tencent đã tập trung tại văn phòng của Mã Hoa Đằng.
Sau khi Mã Hoa Đằng nói qua về vấn đề, mọi người mở laptop của mình ra và bắt đầu công việc ngay lập tức!
Vạn Đào cười nói với Mã Hoa Đằng: “Sếp Mã, anh yên tâm, chỉ cần là tân binh học công nghệ máy tính hai năm là có thể làm được việc này, huống hồ gì là chúng tôi”.
Advertisement
Mã Hoa Đằng cũng mỉm cười gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: “Đây là chuyện riêng đầu tiên mà sếp Lý yêu cầu chúng ta làm, vì tình vì lý, chúng ta đều phải cố gắng hết sức để hoàn thành”.
Vạn Đào làm động tác tay tỏ ý đã hiểu, sau đó cắm đầu vào công việc của mình.
Advertisement
Không khí trong văn phòng trở nên căng thẳng.
“Bắt đầu tạo kết nối!”
“Quét mã mục tiêu và IP liên kết của máy chủ”.
“Nhận địa chỉ IP thành công, bắt đầu đánh hơi và theo dõi!”
Mà lúc này, ở tỉnh, Nhan Hạ và Lý Thần bắt đầu cuộc trò chuyện.
Nhan Hạ nhìn đồng hồ trên tay mình, cười nhẹ nói: “Khá lắm, hiệu quả công việc của mày cao hơn tao tưởng nhiều đấy. Còn hai phút nữa mới tới giờ hẹn, xem ra mày đang rất vội đúng không?”
Lý Thần cười lạnh nói: “Đừng nhiều lời nữa, trước khi tôi xác nhận rằng Vãn Thanh đang bình yên vô sự, tôi sẽ không bàn bạc bất cứ điều kiện gì với anh đâu”.
Vẻ mặt của Nhan Hạ dần trở nên u ám, nhìn Lý Thần ngông cuồng nói: “Mày cho rằng bây giờ mày có cư cách nói chuyện điều kiện với tao sao?”
Lý Thần thản nhiên nói: “Vừa nãy trong video tôi chỉ nhìn thấy một góc nghiêng, làm sao tôi có thể chắc chắn đó là Vãn Thanh chứ? Vì vậy tôi đảm bảo rằng Vãn Thanh quả thực đang ở trong tay anh, và hiện giờ cô ấy đang bình an vô sự, vậy thì hãy nói chuyện với tôi, nếu không thì tôi sẽ tắt ngay lập tức!”
Vẻ mặt của Nhan Hạ trở nên lạnh lùng, cười gằn một tiếng, nói: “Được, tao sẽ đáp ứng yêu cầu này của mày, cho mày chết cũng gọi là cam tâm tình nguyện”.
Nói xong, Nhan Hạ hất tay.
Chỉ thấy khung cảnh thay đổi, ngay sau đó Lý Thần nhìn thấy Tô Vãn Thanh đã tỉnh dậy bị trói chặt hai tay hai chân, bị một người phụ nữ canh chừng trên giường.
Tô Vãn Thanh dường như biết rằng Lý Thần đang nhìn cô, nóng lòng muốn nói chuyện, nhưng miệng đã bị bịt kín nên cô không thể nào biểu đạt được ý của mình.
“Để Vãn Thanh nói chuyện với tôi”.
Lý Thần lạnh lùng nói.
Nhan Hạ xuất hiện lại trước ống kính, cười lạnh nói: “Lý Thần, đừng có được voi đòi tiên, bây giờ quyền chủ động đang nằm trong tay tao!”
“Tôi nói để Vãn Thanh nói chuyện với tôi!”, Lý Thần cao giọng.
“Nếu không tôi sẽ không đồng ý với bất kỳ điều kiện nào của anh, tôi phải đảm bảo rằng anh không làm việc gì tổn thương đến Vãn Thanh”.
Nói xong, Lý Thần lạnh lùng nhìn Nhan Hạ, nói: “Anh cẩn thận đến mức nghĩ đến việc thông qua gọi video để nói chuyện với tôi vậy thì đương nhiên anh có thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị tìm thấy, nếu đã như vậy, vì sao anh không dám để Vãn Thanh nói chuyện với tôi? Lẽ nào anh chột dạ rồi sao?”
Nhan Hạ cười ngông cuồng, nói: “Tao chột dạ á? Bây giờ tao mới là người chiến thắng, còn mày chẳng qua chỉ là một con bọ rác hèn mọn mà thôi, được rồi, tao sẽ thỏa mãn yêu cầu cuối cùng của mày”.