Hai gã đàn ông này được sử dụng làm lá chắn đã trì hoãn Lưu Quân.
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đối mặt với đòn tấn công thần tốc và mãnh liệt của Lưu Quân, chúng cảm thấy mình như con thuyền nhỏ giữa biển bão, có thể tan tành bất cứ lúc nào.
Chỉ trong vòng hai chiêu, hai gã này đã nôn ra máu và ngã xuống đất, ánh mắt nhìn Lưu Quân không tránh được vẻ kinh hãi.
Advertisement
Chúng biết rằng Lưu Quân rất mạnh, nhưng không ngờ rằng lại mạnh đến mức này.
….
Biệt thự nhà họ Tô ở tỉnh.
Advertisement
Phịch, Lưu Quân quỳ hai chân xuống đất.
Hành động quỳ này dùng lực rất mạnh, mặt đất thật sự đã bị đập thành hai cái hố, vết nứt lan tràn như mạng nhện dày đặc.
Viên đá sắc nhọn đâm vào da đầu gối của Lưu Quân, máu thấm vào quần, đỏ cả một mảng.
Nhưng Lưu Quân dường như không có chút cảm giác nào.
Anh ta chỉ cúi đầu thật sâu với Lý Thần, nắm chặt tay, có chút run rẩy nói: “Anh Thần, tôi có lỗi với anh!”
Lý Thần vô cảm gì nhìn Lý Thần, không nói gì.
Lưu Quân không bao biện cho bản thân, chỉ nói: “Anh Thần, tôi biết tôi dùng mạng của mình cũng không thể đổi được sự an toàn cho chị Tô, bây giờ tôi lập tức đi tìm chị ấy, không tìm được chị ấy về, tôi tình nguyện chết ở bên ngoài! Đợi khi tôi tìm được chị Tô rồi sẽ tạ tội với anh sau!”
Nói xong, Lưu Quân định đứng dậy đi ra ngoài.
“Đứng lại”.
Giọng nói bình tĩnh của Lý Thần truyền đến.
“Một mình anh, trong tỉnh này có hàng triệu người, anh định đi đâu tìm? Anh đứng yên ở đây cho tôi!”
Lý Thần đột nhiên tăng âm lượng.
“Tôi không nói chuyện này có trách anh hay không, bây giờ cho dù anh chết thì cũng không thay đổi được bất kỳ chuyện gì, vì vậy bây giờ việc mà anh và tôi có thể làm được, đó chính là lập tức ứng cứu!”
Lý Thần đè nén sự cáu kỉnh và tức giận trong lòng, hít sâu một hơi, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Điều tra! Điều tra cho tôi! Điều tra biển số xe trong toàn tỉnh, đặc biệt là khách sạn mà nhà họ Nhan và nhà họ Bân đang ở! Trong vòng nửa tiếng phải có kết quả cho tôi!”
Sau khi Lưu Quân đi ra ngoài, Lý Thần hít sâu một hơi, ngồi trầm mặc trên ghế.
Sau khi tái sinh gần một năm, Lý Thần đã quen với việc mọi thứ luôn nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Rất ít chuyện vượt qua dự liệu của anh.
Nhưng hôm nay, Lý Thần đột nhiên phát hiện ra bản thân mình vẫn chưa phải là thần, còn rất nhiều chỗ anh chưa thể làm tới nơi được.
Ví dụ như sự an toàn của Tô Vãn Thanh.
Đã sớm phát hiện ra có người theo dõi cô, sao lại có thể cho phép cô chạy lung tung bên ngoài được chứ?
Ngay cả vệ sĩ cũng nên tìm cho cô một vệ sĩ nữ để theo sát bên cạnh mới đúng!
Lúc này Lý Thần vô cùng phiền não, chỉ cảm thấy cơn tức giận và sự hối hận trào dâng trong lòng ngực như sóng biển.