“Thế nên thay vì gắng gượng, chi bằng bán cho tôi đi “.
Lý Thần thản nhiên nói: “Công trường của tôi khó tiếp tục làm, sao lại nói vậy nhỉ?”
Nhan Bân cười ha ha: “Sếp Lý, người ngay không nói lời mập mờ, không có nguyên vật liệu, công trường của anh lấy đá bên đường xây dựng chắc?”
Advertisement
“Vậy thì sếp Nhan định mua hạng mục của tôi với giá bao nhiêu?”, Lý Thần hỏi.
Nhan Bân suy nghĩ: “Ba trăm triệu tệ”.
Advertisement
Ba trăm triệu tệ.
Nghe cũng có vẻ không ít.
Dù là 20 năm sau khi Lý Thần sống lại thì ba trăm triệu tệ cũng đủ cho một gia đình có được nguồn tài chính tự do và trở thành hào phú đầy ngưỡng mộ trong mắt người khác.
Nhưng hiện tại, Nhan Bân vứt ra cái giá ba trăm triệu thì sao nghe nó nhục đến thế.
“Chi phí của hạng mục này bao nhiêu thì tôi không nói nữa. Chỉ riêng hạng mục, tôi đã rót vào tám trăm triệu tệ, sau đó tiếp tục đầu tư trên một tỷ năm trăm triệu tệ. Giờ ông nói với tôi 3 trăm triệu tệ mà định mua đứt sao? Sếp Nhan tính toán hay thật đấy”.
Nhan Bân cười khi nghe Lý Thần nói vậy: “Sếp Lý, tôi lớn hơn cậu không ít tuổi. Vốn cho rằng cậu rất ưu tú, không cần tôi nhắc nhiều nhưng mà hôm nay tôi lại cần phải dạy cậu thật rồi”.
“Giá trị của thành phẩm rất nhiều khi không phải là giá của bản thân nó. Có những thứ trong tay cậu nó chỉ là đồ đồng nát, cậu không thể có năng lực để gây dựng lên được”.
“Vậy thì nó đối với cậu không đáng giá một đồng mà còn là một gánh nặng”.
“Thế nhưng vào tay tôi thì khác, tôi có thể gây dựng lên. Với năng lực của tôi, với vốn liếng của tôi, thì cậu không thể tính vào giá của sản phẩm như vậy được”.
Lý Thần ngồi trước bàn làm việc, nhìn Nhan Bân chăm chăm.
Cho tới khi Nhan Bân nói xong thì Lý Thần mới thản nhiên nói: “Trong mắt sếp Nhan, thì tôi nhất định sẽ làm hỏng hạng mục này sao?”
Nhan Bân khẽ cười, đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Lý Thần, cậu cũng không cần giả bộ làm gì, thú vị lắm sao? Nguyên vật liệu của công trường đã hoàn toàn đứt hàng, hơn nữa tôi có thể nói cho cậu biết, dù cậu có đi đâu, tìm ai thì cũng sẽ không thể mua được bất kỳ chút vật liệu nào đâu!”
“Đây gọi là quan hệ, gọi là có tài nguyên đấy!”
“Tôi ở Hỗ Thị, dù gì cũng có chút địa vi, cộng thêm với chức danh trong hội thương nghiệp. Ai dám đắc tội với tôi chứ, đắc tội với thương hội để cung cấp hàng cho cậu sao?”
“Không có nguyên vật liệu thì cậu lấy cái gì để xây dựng?”
Vừa nói, Nhan Bân lại vừa khẽ cười với vẻ mặt đắc ý nhìn Lý Thần: “Trên đời này không có tiềm lực, được người khác tâng bốc vài câu thì tưởng rằng thật sự trở thành vô pháp vô thiên sao?”
“Một người trẻ như cậu, nếu cho cậu thêm khoảng mười, hai mươi năm, tới độ tuổi của tôi thì không biết chừng cậu sẽ mạnh hơn tôi thật”.
“Nhưng bây giờ, cậu còn trẻ quá, chưa bị xã hội vùi dập thì sao biết được thế nào là trời cao đất dày? Chuyện lần này coi như là để mua bài học đi”.
Vừa nói, Nhan Bân vừa đứng dậy, chống hai tay lên bàn, khom người cười với Lý Thần: “Có trách thì chỉ trách cậu lúc ở Yến Kinh quá ngông cuồng. Cậu không ngờ rằng tôi dù không thể đối phó được với nhà họ Hoắc nhưng đối phó với cậu thì chỉ giống như một lần lật bàn tay mà thôi”.