“Thôi được”, Tô Vãn Thanh nói với vẻ bất lực.
Sau khi quyết định xong, Lý Thần định đưa Tô Vãn Thanh rời đi.
Lưu Quân cũng đi theo.
Advertisement
Mặc dù hiện tại Lưu Thái Ny vẫn cần người chăm sóc trong quá trình hồi phục nhưng Lưu Quân hiểu rõ chuyện nào quan trọng chuyện nào không.
Bên phía bệnh viện, Lý Thần đã sắp xếp đội ngũ chuyên gia cao cấp nhất giám sát quá trình hồi phục của Lưu Thái Ny. Ngoài ra còn có vài người tốt nhất bảo vệ, chăm sóc 24/24.
Vì vậy căn bản không cần Lưu Quân phải lo lắng.
Advertisement
Ba người rời khỏi bệnh viện về nhà. Lý Thần và Tô Vãn Thanh không hề nói lại sự việc cho Tô Đông Thăng.
Không cần thiết phải khiến ông ấy lo lắng.
Lý Thần của hiện tại đã có năng lực xử lý toàn bộ vấn đề và rủi ro, không cần phải đi tìm sự hỗ trợ từ khắp nơi nữa.
Ngược lại, giờ anh cần bảo vệ những người bên cạnh mình.
Ngày thứ hai Lý Thần và Tô Vãn Thanh cùng ăn sáng và định ra ngoài thì bỗng nhận được điện thoại của Đường Thắng Lợi.
“Sếp Lý, xảy ra chuyện rồi!”
Nghe thấy vậy, Lý Thần lập tức chau mày.
Sau khi Đường Thắng Lợi nói sơ qua về tình hình về việc xảy ra vấn đề trong việc cung cấp vật liệu xây dựng thì Lý Thần lập tức nói:
“Tôi lập tức tới công ty ngay”.
Tới công ty Thần Thanh, lúc này công ty vẫn chưa hoạt động độc lập nên đã dùng hai tầng của tòa nhà Tô Thị làm văn phòng tạm thời.
Lý Thần vừa bước vào bèn gọi Đường Thắng Lợi và một tốp quản lý cấp cao của công trường mở cuộc họp.
“Sếp Lý, sáng nay, công ty Hải Lạc mà chúng ta vốn đặt xi - măng đã không giao hàng tới. Chúng tôi gọi điện liên hệ thì đối phương nói rằng quản lý phụ trách hợp tác với chúng ta đi công tác, giờ không liên hệ được”.
Một người phụ trách đứng dậy nói với biểu cảm vô cùng khó coi.
Dù gì công ty Hải Lạc cũng là công ty hàng đầu về việc cung ứng xi – măng trong nước. Lẽ nào bọn họ chỉ có một quản lý có thể phụ trách sao? Những người khác thì thế nào?”, Lý Thần hỏi.
“Đều không liên lạc được. Dù có miễn cưỡng thì cũng chỉ nói rằng giai đoạn gần đây nguồn hàng của công ty sản xuất thiếu hụt nghiêm trọng vì vậy khả năng cung ứng bị thu hẹp. Do đó khi nào có thể cung cấp được hàng cho chúng ta vẫn còn chưa biết”.
Lý Thần gõ tay xuống bàn, trầm tư như nước và nói: “Thanh toán tiền hàng vẫn bình thường chứ?”
Một người phụ trách bèn nói: “Về điểm này tuyệt đối không có vấn đề. Chúng tôi chấp hành nghiêm chỉnh theo hợp đồng, đặt trước hai lô, từ lô thứ ba thì sẽ bắt đầu trả tiền hàng của lô một, trước giờ chưa hề có vấn đề”.
Lý Thần gật đầu: “Vậy thì không phải là vì vấn đề tiền? Vấn đề thép thì sao? Có xảy ra chuyện gì không?”
Một người phụ trách khác thở dài: “Phía bên An Cương cũng tương tự. Giờ cũng không liên hệ được với người đứng đầu. Thế nhưng An Cương có gửi tới một bản fax”.
“Nói rằng do một vài lò thép của An Cương cần tu sửa nên hiện tại tạm dừng không thể sản xuất. Khi nào tiếp tục có thể cung ứng hàng cũng không nói chính xác được”.