Hoắc Hoàn Vũ tỏ vẻ buồn bực, nói: “Những chuyện này anh cứ quyết định là xong mà, dù sao mấy thứ đó tôi xem cũng chả hiểu, tôi còn muốn ở lại Yến Kinh thêm vài ngày…”
“Yến Kinh không phải đất nhà mình, anh phải rời khỏi sớm, cho dù có ở lại cũng tuyệt đối không được gây chuyện. Ông nội và bố anh đều đã đi rồi, bây giờ không ai bảo vệ cho anh được nữa đâu”, Lý Thần cau mày nói.
Hoắc Hoàn Vũ nhíu mày không phục nói: “Vậy thì sao chứ? Hoắc Hoàn Vũ tôi lăn lộn giang hồ, có bao giờ cần người bảo vệ chứ?”
Advertisement
“Vậy thì anh giỏi rồi, hay là đến nhà họ Lâm một chuyến nữa, nghe nói lần trước anh đi đưa thiệp mời oai phong lắm hả?”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
“…”, khóe miệng Hoắc Hoàn Vũ giật giật, lầm bầm chửi rủa: “Mẹ nó, ở địa bàn Yến Kinh của nó, tôi muốn đối phó với thằng nhãi ngu ngốc Lâm Lang Thiên quả thực có chút khó khăn. Chuyện này không phải do tôi chùn đâu ấy nhé, chỉ là chiến lược tạm thời rút binh thôi”.
Advertisement
“Hiểu được đạo lý tạm thời rút binh là tốt”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
“Đợi khi nào anh tới tỉnh Đông Nam, tiến độ cuối cùng của dự án phát triển sông Nam Lâm sẽ được thực hiện, cũng gần đến Tết rồi, đợi Tết xong, đầu năm khai xuân, dự án này sẽ có biến chuyển, thời gian hiện đang rất eo hẹp, một giây cũng không được phép lãng phí”.
“Bao giờ anh đi thế?”, Hoắc Hoàn Vũ hỏi.
Lý Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Tối nay, ở đây đã không còn chuyện gì nữa rồi. Công ty của tôi ở tỉnh đã mấy tháng rồi chưa về xem, một đống văn kiện đang chờ tôi về xử lý đây”.
Hoắc Hoàn Vũ thở dài: “Không hiểu nổi anh nghĩ thế nào, nhiều tiền như vậy mà không hưởng thụ cuộc sống, ngày nào cũng bận túi bụi từ sáng đến tối, anh kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Cuộc đời là phải biết hưởng thụ đúng lúc!”
Lý Thần không thèm quan tâ m đến tên ngốc tam quan đã bị bóp méo hết này.
…
Sau khi chào tạm biệt những người có quan hệ tốt với mình ở Yến Kinh, giải quyết xong xuôi mọi việc, Lý Thần lập tức lên máy bay rời khỏi Yến Kinh.
Ngay khi Lý Thần vừa đi, Lâm Lang Thiên đã nhận được tin tức.
“Hoắc Hoàn Vũ thì sao? Cũng đi rồi à?”, Lâm Lang Thiên hỏi.
Tâm phúc tới báo tin kính cẩn nói: “Không ạ”.
Nở nụ cười lạnh lùng, Lâm Lang Thiên nói: “Nếu Lý Thần đã đi rồi thì tạm thời không quan tâ m đến hắn nữa, sẽ tự khắc có người tới gây rắc rối cho hắn thôi. Còn về phía Hoắc Hoàn Vũ, cử người giám sát 24/24 cho tôi, nếu có chuyện gì thì lập tức báo cáo ngay”.
“Vâng, thưa cậu Lâm”, tâm phúc của hắn đáp một tiếng rồi đi ra ngoài.
Sau khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Lang Thiên lấy điện thoại ra.
“Chú Nhan, là cháu, Lang Thiên đây”.
“Cháu vừa nhận được tin Lý Thần đã rời khỏi Yến Kinh rồi. Nếu như bên chú có kế hoạch gì thì mau chóng ra tay đi”.
“Chú yên tâm, cần giúp đỡ gì thì cháu nhất định sẽ dồn toàn lực. Nhưng chuyện này dù sao cũng là ân oán giữa bên chú và Lý Thần, nhà họ Lâm cháu không tiện ra mặt trực tiếp, nguyên nhân trong đó thì chú cũng hiểu rồi đấy”.
“Vâng, cháu đợi tin tốt của chú”.