"Muốn trách thì trách mày chảnh quá ấy!"
Tô Vãn Thanh dửng dưng nhìn Hồ Lan, nói: "Chẳng trách tôi đi đâu Hà Chí Thành cũng biết.
Hóa ra là thím đã bí mật thông báo cho hắn, các người muốn tôi gả cho nhà họ Hà thế à?”.
Hồ Lan chế nhạo: "Cậu Hà thì có gì không tốt? Đừng tưởng rằng bố con mày có tí tiền mà đã là nhất nhá.
Thực lực của nhà họ Hà không phải thứ mày có thể so sánh được đâu, gả cho cậu ta, chính là phúc của mày rồi đấy, có phúc mà không biết hưởng".
Tô Vãn Thanh thất vọng đến mức không thèm cãi nhau với bà ta nữa, lạnh lùng nói: "Thôi bỏ đi, nói với người như thím chả khác nào nước đổ lá khoai, các người đi đi, bố tôi không có ở nhà".
“Còn tiền thì sao!?”, Hồ Lan gào lên: “Các người không định trả lại số tiền mà các người nợ sao? Mau thanh toán cho tao hơn một triệu tiền hàng đi!”
Tô Vãn Thanh giận tím người, đang định nói thì Lý Thần đến bên cạnh cô.
“Không sao, không đáng để tức giận đâu”, Lý Thần nhẹ nhàng an ủi nói.
Quay đầu lại đối mặt với Hồ Lan, Lý Thần nói: "Nếu tôi không nghe nhầm thì tiền hàng tháng sau mới quyết toán.
Bây giờ cô tới đây đòi tiền, không hợp tình cũng không hợp lý, nên cô đi đi".
Hồ Lan nghi ngờ nhìn Lý Thần, cười nhạo nói: "Đâu ra cái thằng nhãi dám lớn lối với tao vậy.
Đây là chuyện giữa tao và nhà họ Tô.
Liên quan gì đến mày?"
Lý Thần bình tĩnh nói: "Chuyện của Vãn Thanh cũng là chuyện của tôi".
“Haha!”, Hồ Lan bật cười: “Chuyện của mày á? Được thôi, mày trả tiền thay cho nó đi, có tiền thì tao sẽ đi luôn!”
Vừa nói, Hồ Lan vừa liếc mắt qua hai người họ, chế nhạo: "Tô Vãn Thanh, mày sống chết không hẹn hò với cậu Hà là vì thằng nhãi này đấy hả?"
"Mày nhìn cái đống rẻ rách mà nó mặc đi, xứng chắc?"
Sau đó, Hồ Lan quay đầu lại và nói với Tô Triều Huy, người từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng: "Ông còn không quản cháu gái của mình đi à, mới nứt mắt ra đã không biết xấu hổ, tùy tiện dẫn đàn ông ở bên ngoài về nhà, khuất mắt không biết đã làm bao nhiêu chuyện mất mặt nữa rồi ấy".
Tô Triều Huy cau mày nói với Tô Vãn Thanh: "Vãn Thanh, đừng để bị người ngoài lừa.
Ngày nay, xã hội có rất nhiều kẻ chơi bời lêu lổng chuyên tìm kiếm những cô gái giàu có mà ngây thơ như cháu để ăn bám đấy".
.
Ra chương nhanh nhất tại # TгùмTr uyện.me #
"Đúng đấy, tìm đàn ông thì cũng phải tìm người có năng lực.
Tìm cái loại khố rách áo ôm như thế này làm gì? Muốn làm mất mặt nhà họ Tô sao?", Hồ Lan chế nhạo.
"Làm mất mặt nhà họ Tô chính là hai người đấy!"
Lời vừa dứt, cửa biệt thự mở ra, Tô Đông Thăng tuy rằng mệt mỏi, nhưng vẫn toát ra phong thái uy nghiêm đĩnh đạc, sắc mặt nghiêm nghị từ ngoài cửa bước vào.
"A…anh, anh đã về".
Khi Hồ Lan và Tô Triều Huy nhìn thấy Tô Đông Thăng, trong lòng tự nhiên có chút sợ sệt.
Vì dù sao, nếu không có Tô Đông Thăng, hai vợ chồng họ đã không có ngày hôm nay.
"Không phải hai người tới tìm tôi sao? Tôi đương nhiên phải về rồi", Tô Đông Thăng tức giận nói.
Hiện tại tập đoàn đang gặp khó khăn, việc người ngoài gây khó dễ vì lợi ích của bản thân là điều dễ hiểu.
Nhưng Tô Triều Huy và Hồ Lan, với tư cách là người thân, lại là những người đầu tiên nhảy ra làm khó ông ấy.
Điều này làm cho Tô Đông Thăng làm sao có thể không tức giận được, làm sao có thể không đau lòng được.
Hồ Lan biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh, chúng em cũng phải nuôi gia đình...!Anh xem hay là trả tiền hàng cho…"
Hồ Lan chưa kịp nói xong, đã bị một tấm séc do Tô Đông Thăng ném ra đập vào mặt.
"Đây là 1,13 triệu tiền hàng, nhận lấy!".