Sau đó anh đứng dậy nhìn Trịnh Khoát, nhẹ nhàng nói: “Ông chủ Trịnh, nhân viên này của ông còn có ích với chúng tôi, mấy ngày này ông tạm thời cho cậu ấy nghỉ ngơi, không cần phải làm việc, còn về tiền lương do chúng tôi trả, ông thấy thế nào?”
Trịnh Khoát vội vàng gật đầu, cúi người khom lưng nói: “Anh Lý nói gì vậy, cậu ta là nhân viên của tôi, đương nhiên tiền lương phải do tôi trả mới đúng, vì vậy anh tuyệt đối đừng nói như vậy nữa, tôi không dám nhận đâu”.
Advertisement
Nói xong, Trịnh Khoát nói với Triệu Đắc Trụ đang vui mừng: “Tiểu Triệu, mấy ngày này cậu nghỉ ngơi cho tốt, không cần cậu phải đi làm, đợi sau khi làm xong việc giúp anh Lý, tôi sẽ cho cậu làm quản lý ca, liệu mà làm cho tốt”.
Advertisement
Hạnh phúc ập tới quá bất ngờ, Triệu Đắc Trụ vô cùng vui mừng, vội vàng gật đầu đồng ý.
Sau khi ra khỏi quán bar, nhóm người Lý Thần lên xe rời đi, Trịnh Khoát nhiệt tình và lịch sự ra tiễn bọn họ.
Trên đường quay về khách sạn, Hoắc Hoàn Vũ cong môi nói: “Anh khách sáo thế với bọn chúng làm gì, xem cái tên họ Trịnh đó, rõ ràng là muốn bám chân anh đấy”.
Lý Thần nhẹ giọng nói: “Cách đối nhân xử thế đơn giản mà phức tạp, trước đó ông ấy làm việc giúp anh là do áp lực của Ngô Hồng Hà”.
“Nhưng nếu như anh thật sự coi người ta là ‘đàn em’ gọi tới gọi lui, ông ấy không phối hợp với anh, hoặc là khi xong việc sẽ cung cấp một chút thông tin ra ngoài, anh nói xem người tổn thất là ai?”
Hoắc Hoàn Vũ nhướng mày nói: “Ông ta dám sao? Tôi còn một bụng lửa chưa biết xả chỗ nào đây, nếu như ông ta dám giở trò, tôi đập cả quán, xé xác ông ta ra”.
Xoa xoa thái dương, Lý Thần nói: “Vì vậy đây chính là nguyên nhân khiến anh thường xuyên rước họa vào người đấy, Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó dây dưa, cho dù sau này anh xé xác ông ta ra rồi, nhưng tổn thất của anh đã được hình thành, xé xác ông ta anh có bù đắp lại được không? Hay chỉ khiến anh trút giận được thôi”.
“Anh khách sáo với ông ấy một chút, ông ấy cũng sẽ kính nể anh ba phần. Bây giờ nhất định ông ta đang nghĩ là làm thế nào để giúp chúng ta làm xong chuyện, bảo vệ tốt bí mật. Như vậy khi chuyện của chúng ta làm xong rồi cũng không ai gặp rắc rối, đây là đôi bên cùng có lợi”.
Hoắc Hoàn Vũ không đáp lại những lời này của Lý Thần, thay vào đó là Ngô Hồng Hà, người đang lái xe lại bày ra vẻ mặt trầm ngâm, dường như đã từng trải qua.
Hoắc Hoàn Vũ khổ sở nói: “Đám người các anh đầu óc cứ xoay mòng mòng, tôi chả hiểu được, cũng chả muốn hiểu. Bây giờ tôi chỉ muốn bắt cái tên bày trò chơi tôi ra, cho hắn biết thế nào là lễ độ!”
“Tôi đã có chút manh mối rồi”, Lý Thần nói.
Hoắc Hoàn Vũ trợn to hai mắt, nếu như không phải đang ngồi trong xe kín, lúc này anh ta đã nhảy dựng lên rồi.
“Vậy thì còn đợi gì nữa? Trực tiếp tới tận nơi, gi3t chết mẹ chúng nó đi!”, Hoắc Hoàn Vũ hét lên.
“Vội cái gì?”, Lý Thần liếc nhìn Hoắc Hoàn Vũ một cái: “Người ta dám làm như vậy, đương nhiên là đã có chuẩn bị kỹ càng rồi, anh hùng hổ chạy tới cửa như vậy, chứng cứ thì không có, ngược lại còn cho bọn chúng cơ hội nắm thóp anh, đến lúc đó anh nghĩ người xấu hổ là ai?”