“Cậu không định tung ra thị trường sao?”, Tô Vãn Thanh ngạc nhiên hỏi.
"Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tung ra thị trường à, Hà Chí Thành cũng sẽ nghĩ như vậy.
Hắn muốn giữ công ty bất động sản Thiên Long, nhưng tôi lại muốn cắn một miếng thịt của hắn".
"Hơn nữa, tôi không có hứng thú cùng hắn chơi đùa trong cái ao nhỏ này.
Công ty bất động sản Thiên Long còn lâu mới trở thành cổ phiếu chất lượng cao.
Sớm muộn gì giá cổ phiếu bị thổi phồng cũng sẽ giảm mạnh.
Hắn không thể giữ được".
Tô Đông Thăng đồng ý với những lời của Lý Thần.
Mặc dù Tô Đông Thăng không hiểu về cổ phiếu, nhưng các nguyên tắc kinh doanh đều giống nhau, một công ty chỉ có hiệu suất nhỏ, cho dù nó có lăng xê đến đâu, giá trị thị trường của nó cũng sẽ không vượt quá hiệu quả hoạt động của nó quá nhiều.
Dù sao, các nhà đầu tư cũng không phải là kẻ ngốc.
“Được rồi, hôm nay kết thúc thành công, chờ ngày mai xem.
Hay là như này, Lý Thần, hôm nay cùng bố con chú về nhà đi”, Tô Đông Thăng nói một câu mà khiến người ta phải bất ngờ.
Tô Vãn Thanh khẽ kêu một tiếng, có chút bồn chồn nhìn Lý Thần và Tô Đông Thăng.
Sự thận trọng của con gái đã nói với Tô Vãn Thanh rằng để Lý Thần sống ở nhà cô không phải là một điều ‘thục nữ’ gì.
Nhưng tận đáy lòng, Tô Vãn Thanh không hề cự tuyệt.
Thậm chí bắt đầu có chút ảo tưởng...!Đây có được coi là sống thử không?
Lời nói chợt hiện ra trong đầu cô khiến hai má Tô Vãn Thanh đỏ bừng, cô quay đầu đi chỗ khác, không dám để lộ ra đôi mắt long lanh đáy nước của mình.
“Thế thì tốt quá ạ”, Lý Thần cười khúc khích khi nhìn bộ dạng ngượng ngùng không tự kiềm chế được của Tô Vãn Thanh.
Tô Đông Thăng cười cười, đưa hai người xuống lầu.
Ra khỏi tòa nhà trụ sở tập đoàn Tô Thị và ngồi trên chiếc Maybach S600 của Tô Đông Thăng, lúc này Lý Thần đưa mắt nhìn về phía tỉnh.
Năm 2000, mặc dù là tỉnh nhưng vẫn chưa phát triển cho lắm, khắp nơi vẫn còn là những toàn nhà khá thấp bé, đường xá không rộng rãi, khắp nơi đều có công trình xây dựng ngổn ngang.
Nghĩ đến sự thịnh vượng của tỉnh kiếp trước, Lý Thần đột nhiên nói: "Chú Tô, nếu có hứng thú thì có thể cân nhắc đến ngành bất động sản.
Ngành này sau này nhất định sẽ là ngành trụ cột của kinh tế đất nước.
Tham gia vào sớm sẽ rất có lợi".
Lý Thần bây giờ đã có đủ sức nặng trong lòng Tô Đông Thăng, Tô Đông Thăng sẽ nghiêm túc xem xét bất cứ điều gì anh nói.
"Chú cũng đã nghĩ thế, tuy trước đó tập đoàn có dòng tiền khá tốt nhưng vẫn có chút e ngại với ngành bất động sản.
Nó chiếm quá nhiều vốn, doanh nghiệp bình thường không thể làm thay đổi cục diện được".
Lời nói của Tô Đông Thăng không làm Lý Thần ngạc nhiên.
"Chú Tô, nhìn ở góc độ khác, muốn xây dựng bất động sản cần rất nhiều kinh phí, nhưng số tiền này không nhất thiết phải tự bỏ ra".
"Dựa vào nhân lực của chú Tô, bỏ ra một vài lô đất có tiềm năng không thành vấn đề, chú có thể vay một khoản tiền bằng cách thế chấp đất với ngân hàng".
"Sử dụng tiền vay để xây dựng, chỉ trả 35% chi phí, để nhà thầu tạm ứng phần còn lại, sau đó sẽ trả lại vốn cho họ sau khi hoàn thành".
"Bỏ một được hai.
Ví dụ, một dự án yêu cầu một trăm triệu nhân dân tệ tiền vốn, tập đoàn đã có thể thực hiện nó chỉ với hai mươi triệu nhân dân tệ hoặc ít hơn".
Điều mà Lý Thần đang nói đến chính xác là con đường được nhiều công ty bất động sản ở các thế hệ sau sử dụng.
“Chuyện này… rất có triển vọng đấy!”, trực giác kinh doanh của Tô Đông Thăng cực kỳ nhạy bén, cùng lời nhắc nhở của Lý Thần, sau khi suy nghĩ một chút, ông ấy cảm thấy phương pháp này thực sự khả thi.
"Lý Thần, cháu có hứng thú không? Chú có nhân lực, cháu có vốn, sao chúng ta không hợp tác nhỉ", Tô Đông Thăng đột nhiên nói.
Mắt Lý Thần sáng lên khi nghe điều này..