“Chú Hoắc, chú cũng quay về đi, không cần tiễn nữa đâu”, Lý Thần nói.
Hoắc Chấn Châu gật đầu, sau đó đột nhiên cau mày nói: “Thằng nhãi Hoàn Vũ có phải lại đang bày trò rồi không?”
Trong đầu Lý Thần đột nhiên xuất hiện nụ cười ranh mãnh của Hoắc Hoàn Vũ với Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm, gãi đầu ngượng ngùng nói: “Anh ấy tự biết lo liệu ạ”.
Advertisement
“Nếu như nó tự biết lo liệu thì đã không cần chú phải lo lắng nhiều như vậy rồi!”
“Phụ huynh người ta tố cáo tới tận chỗ chú rồi đây này, nói nó kéo người tới nhà con trai của người ta, chạy đến nhà ông cụ họ ở uy hiếp cả nhà người ta!”
Advertisement
“Đúng là bát nháo mà!”
Nhìn Hoắc Chấn Châu đang nổi giận lôi đình, Lý Thần thầm chúc phúc cho Hoắc Hoàn Vũ một câu… Nhưng mà, tính cách này của Hoắc Hoàn Vũ, làm ra chuyện như vậy cũng không hề kỳ lạ chút nào.
“Chuyện lần này cũng có liên quan một chút đến cháu, không thể trách anh ấy hết được”, Lý Thần nói giúp Hoắc Hoàn Vũ một câu.
Hoắc Chấn Châu cau mày: “Có liên quan đến cháu? Vậy thì xem ra thằng nhãi này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất cũng biết ra mặt giúp cháu à?”
Sự chênh lệch trước sau này, nếu như Hoắc Hoàn Vũ ở đây, nhất định anh ta lại bắt đầu hoài nghi rốt cuộc ai mới là con ruột của Hoắc Chấn Châu.
“Thằng nhóc ấy vẫn còn cần rèn luyện nhiều, về mặt này thì phải nhờ cháu để tâm hơn chút”, Hoắc Chấn Châu nói với Lý Thần.
Lý Thần gật đầu, cười nói: “Cháu sẽ coi anh ấy như em trai ruột”.
Hoắc Chấn Châu bật cười, rất hài lòng với câu trả lời này.
Thấy Lý Thần chuẩn bị rời đi, Hoắc Chấn Châu đột nhiên nói: “Cẩn thận nhà họ Lý”.
Lý Thần dừng lại một chút, gật đầu với Hoắc Chấn Châu rồi xoay người rời đi.
Trên xe quay về Lý Thần rơi vào trầm tư.
Câu nhắc nhở này của Hoắc Chấn Châu rất khác thường.
Không phải nói Lý Diệu Khang mà là nhà họ Lý.
Tứ đại gia tộc có tận hai nhà họ Lý.
Nhà họ Lý còn lại chuẩn bị hợp tác với nhà họ Hoắc phát triển dự án làng Olympic… điều này có chút thú vị.
Quay về khách sạn, Lý Thần vừa bước vào sảnh đã nhìn thấy Lưu Quân đang đi về phía mình, nhìn sắc mặt của anh ta có vẻ đang có chuyện gấp.
“Anh Thần, tôi gọi điện thoại cho anh mãi mà không được, xảy ra chuyện rồi”, Lưu Quân vừa gặp mặt Lý Thần liền nói.
Lý Thần cau mày hỏi: “Vừa nãy tôi tham gia một buổi họp quan trọng nên tạm thời tắt máy, có chuyện gì vậy?”
“Hoắc Hoàn Vũ xảy ra chuyện rồi, nhưng tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không biết, chỉ bảo rằng tôi mau chóng tìm anh, anh Thần anh mau đi xem đi”, Lưu Quân nói.
Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của Hoắc Hoàn Vũ và Lưu Quân trở nên rất kỳ lạ.
Một người là cậu ấm hàng đầu, một người là sát thủ hàng đầu.
Hai người vốn dĩ không liên quan gì đến nhau này lại có rất nhiều chủ đề chung, Hoắc Hoàn Vũ cũng rất thích anh chàng cao thủ kiệm lời này, hai người thường xuyên giao du với nhau, nếu không Lưu Quân cũng sẽ không lo lắng cho Hoắc Hoàn Vũ như vậy.
“Lên trên rồi nói tiếp”.
Lý Thần nói xong rồi vội vàng đi vào trong thang máy.
Anh có dự cảm, đám kẻ thù đó của anh đã bắt đầu ra tay rồi, còn Hoắc Hoàn Vũ có thể là một lần thử… chỉ là ai mà lại có lá gan lớn như vậy, dám dùng cậu chủ Hoắc để thử mình?