*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên mặt Lý Thần nở nụ cười tự tin, nói: “Chỉ cần chúng ta để thể hiện ra ý này, như vậy sẽ nhận được cảm tình của bên trên, đồng thời phe địa phương cũng sẽ nợ chúng ta một ân tình”.
“Quan trọng nhất là đầu tư vào các khu vực và ngành công nghiệp khác ở nội địa cũng rất có triển vọng, tầm nhìn của chúng ta phải đặt ra toàn quốc chứ không chỉ là địa điểm tổ chức Olympic này”.
Advertisement
Ánh mắt Lý Gia Thành lóe lên, như đang suy nghĩ gì đó.
Còn Bao Thuyền Vương thì cau mày, không nói gì.
Advertisement
Chỉ có mình ông cụ Hoắc và Lý Vạn Cơ không có bất kỳ biểu hiện gì, cũng không nhìn ra được thái độ của bọn họ đối với những lời nhận xét vừa rồi của Lý Thần là như thế nào.
Lý Thần thở dài, nói: “Đây là vấn đề lựa chọn lợi ích giữa ngắn hạn và dài hạn, việc xây dựng các địa điểm tổ chức Olymic chắc chắn có thể thu được nhiều lợi ích trong thời gian ngắn nhất, nhưng về lâu dài thì là ‘cá chết lưới rách’ với phe phái địa phương, làm mất lòng của bên trên, việc này chẳng khác nào vô tình gi3t chết con gà đẻ trứng vàng”.
“Lý Thần, cậu đang nói chuyện giật gân đấy à”.
Người nói ra câu này là Lý Diệu Khang, người chưa hề lên tiếng nãy giờ, ông ta vui vẻ nhìn Lý Thần, thản nhiên nói: “Chuyện trên thương trường cuối cùng phải để thương nhân tự mình giải quyết, bên trên làm gì quản nhiều đến vậy?”
“Đó là đương nhiên”, Lý Thần nhún vai nói: “Nhưng phải xem xem là lúc nào, địa điểm nào. Mọi người muốn giành được toàn bộ việc xây dựng các địa điểm tổ chức Olympic không phải vì nó có ý nghĩa trọng đại sao? Nếu ý nghĩa đã to lớn như vậy, làm sao có thể đảm bảo rằng bên trên sẽ không đích thân phân chia miếng bánh này chứ?”
Lý Diệu Khang cười lạnh nói: “Lý Thần, số cây cầu những người trong phòng này từng đi qua có ai là ít hơn những con đường cậu đi qua đâu? Gọi cậu tới, cho cậu nói chuyện là chiếu cố cậu, cậu đừng quá đề cao bản thân”.
Lý Thần lãnh đạm nói: “Vậy thì tôi phải cảm ơn ông Lý vì đã chiếu cố nhỉ? Ông cũng không nghĩ lại xem bản thân tôi liệu có cần hay không?”
Sắc mặt Lý Diệu Khang sầm xuống, hậm hực nói: “Người trẻ tuổi, khẩu khí lớn như vậy. Khoảng thời gian này chẳng qua cậu được đắc ý một chút thôi, đừng cho rằng mình là con ông cháu cha thật rồi”.
“Con ông cháu cha tôi không dám nhận, nhưng nếu như ông không muốn nghe tôi nói chuyện thì cứ việc rời đi”, Lý Thần nhìn thẳng vào Lý Diệu Khang, giọng điệu không chịu khuất phục.
“Cậu!”, Lý Diệu Khang tức giận đứng lên, bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng đến cực điểm.
“Diệu Khang”.
Lý Vạn Cơ lên tiếng ngắt lời Lý Diệu Khang, nhẹ nhàng gọi tên ông ta nhưng lại khiến cho ông ta không dám nói thêm gì nữa.
Hít sâu một hơi, Lý Diệu Khang cười khẩy với Lý Thần rồi lại ngồi xuống.
“Được rồi, tôi nghĩ hôm nay nói tới đây thôi”, Lý Vạn Cơ nhẹ giọng nói.
“Nếu như hôm khác có ý tưởng gì mới, chúng ta hoàn toàn có thể ngồi xuống bàn lại”.
Lời của Lý Vạn Cơ đã kết thức buổi họp không chính thức này.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, ông cụ Hoắc gọi riêng Lý Thần vào phòng làm việc.
“Thần à, những lời vừa nãy cháu nói, nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”, ông cụ Hoắc hỏi.
“Theo quan điểm của cháu, lời khuyên mà cháu đưa ra không có bất kỳ vấn đề nào”, Lý Thần tự tin nói.
Sau khi trầm ngâm gật đầu, ông cụ Hoắc nói: “Vậy thì quyết như vậy đi, việc xây dựng Làng Olympic, nhà họ Hoắc chúng ta nhất định phải được. Toàn bộ dự án xây dựng chúng ta ước tính là khoảng 20 tỷ đến 30 tỷ, phần này ông định chia thành ba phần”.