*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu không sẽ thành ra trò cười, thật sự sẽ là một trò cười nức tiếng.
Ngoài việc đi xã giao, Lý Thần dành phần lớn thời gian và sức lực cho Tô Vãn Thanh và Hoắc An Lan.
Advertisement
Hai cô gái này cũng rất thần kỳ, tựa như đã thương lượng trước với nhau, luân phiên xuất hiện bên cạnh Lý Thần.
Chỉ cần bên cạnh Lý Thần có một trong hai người, người còn lại tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Advertisement
Tình trạng này mãi cho đến khi Tô Vãn Thanh bị Tô Đông Thăng gọi trở về tỉnh mới chấm dứt.
“Không nỡ để bạn gái đi à?”
Tại sân bay quốc tế, hai người vừa tiễn Tô Vãn Thanh rời đi, sau khi lên xe của Lý Thần liền nghe thấy lời này của Hoắc An Lan.
“Đau đầu quá”, Lý Thần xoa thái dương, làm bộ như không nghe thấy.
Mấy ngày nay ngày nào Lý Thần cũng phải đi xã giao, tửu lượng tăng vọt, nhưng di chứng để lại cũng rất nặng nề, đầu óc đau nhức khiến anh mất hết sức lực.
“Anh phải nghỉ ngơi một thời gian đi”, Hoắc An Lan ngồi ở bên cạnh Lý Thần, để Lý Thần nằm trên đùi mình, sau đó vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho Lý Thần.
Đầu của Lý Thần tựa trên chiếc đùi mềm mại căng mịn của cô gái, mùi thơm nức mũi, anh kinh ngạc trợn tròn mắt: “Tay nghề này của em?”
“Bạn gái anh dạy em đấy”, Hoắc An Lan cười tủm tỉm, cúi đầu nhìn Lý Thần, vươn tay giúp anh nhắm mắt lại.
“Mấy ngày nay nay anh luôn đắm chìm trong rượu tiệc, lời mời nào cũng không từ chối được, tứ đại gia tộc luân phiên mời anh, các đại gia tộc ở Yến Kinh thì phải xếp hàng chờ đợi, lần này anh nổi tiếng lắm rồi đấy”.
“Xã giao quan trọng mà, cũng khó tránh khỏi, nhưng cuối cùng sức khỏe mới là vốn liếng, vì vậy em mới học kỹ năng này của cô ấy, được đúng không?”
“Được lắm”, Lý Thần an tâm nằm xuống, cười nói.
“Một thời gian nữa anh cũng sẽ quay về tỉnh, Yến Kinh dù sao cũng không phải là nơi của anh”, Lý Thần lẩm bẩm.
Hoắc An Lan cười nói: “Đúng lúc em cũng định nói với anh, thứ sáu này em sẽ tới Boston học một khóa nâng cao, mấy tháng nữa mới quay lại”.
“Tại sao trước đây chưa từng nghe em nhắc tới?”, Lý Thần cau mày, nghe thấy tin mấy tháng không được gặp Hoắc An Lan, Lý Thần lập tức có chút không vui: “Không cần học thêm nữa, anh nuôi em”.
Hoắc An Lan mỉm cười nói: “Bạn gái vừa mới đi anh đã nói rằng sẽ nuôi em rồi, anh không chột dạ sao?”
“Chột dạ gì chứ, em đang học thiết kế thời trang, anh sẽ thành lập riêng một công ty cho em để em làm chủ là được rồi”, Lý Thần nói.
“Quả nhiên đàn ông đều không tốt đẹp gì”, Hoắc An Lan lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô chủ đây còn cần anh nuôi sao, còn nói mấy thứ liên quan đến tiền bạc, rõ rằng biết em sẽ không đồng ý rồi”.
Lý Thần đang định nói thì điện thoại đổ chuông.
Là Hoắc Chấn Châu gọi tới.
Lý Thần không chậm trễ, lập tức nhấn nghe.
“Lý Thần, có đang bận không?”, Hoắc Chấn Châu hỏi.
Lý Thần không dám nói với ông ấy, mình đang nằm trên đùi con gái ông ấy hưởng thụ, cười khan nói: “Cháu vừa từ sân bay về, còn đang trên đường, chú Hoắc có chuyện gì không ạ?”
Hoắc Chấn Châu nói thẳng: “Lát nữa cháu trực tiếp tới thẳng khách sạn của bọn chú, tứ đại gia tộc đều đang ở đây, chúng ta muốn tranh luận với địa phương, xem có thể ăn được bao nhiêu từ việc xây dựng địa điểm tổ chức Olympic”.