*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Lang Thiên đứng bên cạnh không lên tiếng
Advertisement
Thực ra là không dám lên tiếng.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy Lý Thần và nhà họ Hoắc bên ca bên hát và chế giễu bố mình như thế nào.
Advertisement
Lúc này, Lâm Lang Thiên thật chỉ muốn tàng hình, không muốn bị vạ lây.
Thế nhưng hắn chẳng thể thoát được.
“Con còn lớn hơn thằng Lý Thần, sao mà đứng cạnh nó thì con giống như phế vật thế?”, Lâm Chính Bân càng nghĩ càng tức, chỉ vào Lâm Lang Thiên và chửi mắng.
Lâm Lang Thiên cười khổ, đành phải vênh mặt lên cãi: “Bố, ở cái tuổi của bọn con, so với thằng đó thì có mấy đứa đủ tư cách chứ?”
Lâm Chính Bân sầm mặt, lạnh lùng nói: “Lúc trước chỉ cái thấy thằng nhóc này âm mưu kinh người, nhưng biết tiến lùi thức thời nên cũng là kẻ biết điều. Nhưng tối nay xem ra, chúng ta đều bị nó lừa rồi, thằng nhóc này, ẩn mình quá kỹ”.
“Trước đây luôn có một câu nói ở thời đại của mấy đứa, một Nam một Bắc. Phía bắc có nhánh chính của nhà họ Triệu, mười tuổi do quá tạo nghiệp nên cả đời đành phải ngồi xe lăn. Phía Nam thì có cháu trai của Thái Thượng Vương”
“Hai người này được coi là đại diện cho thế hệ mấy đứa, giờ xem ra còn phải thêm cả cái thằng Lý Thần này nữa”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì thất sắc, kinh hãi kêu lên: “Lý Thần có giỏi thế nào thì cũng chỉ là một thằng nhãi không có lai lịch, sao đủ tư cách để so sánh chứ?”
Lâm Chính Bân lạnh lùng nói: “Giờ mà con còn cảm thấy nó không có lai lịch sao? Cái núi cao sừng sững của nhà họ Hoắc, đủ rồi. Huống hồ bốn đại gia tộc ở Hồng Kông, có nhà nào mà không giữ thể diện cho nó?”
“Đó còn là chuyện của trước tối hôm nay. Tối hôm nay trong phòng Vip, ngay cả mấy ông lớn hàng đầu cũng đều hết lời khen ngợi nó. Mặc dù chưa nói nên được điều gì nhưng ít ra thì tên của nó cũng được người ta ghi nhớ rồi”.
“Chỉ dựa vào điểm đó thôi thì ai có thể làm được chứ?”
Lâm Lang Thiên nói với vẻ đố kỵ: “Con vẫn cảm thấy hắn không thể so sánh được với yêu nghiệt của nhà họ Triệu và tiểu Vương Hầu của Hộ Thị được, kém quá xa”.
Lâm Chính Bân lạnh lùng hừ giọng: “Cho nó chút thời gian nữa, không biết chừng nó có thể trở thành người thứ ba được luôn đấy”.
“Bố, xem thái độ tối nay nó đối xử với chúng ta, nếu sau này để nó thành công, e rằng sẽ khiến chúng ta có kết cục chẳng tốt đẹp gì”, Lâm Lang Thiên nói với sắc mặt khó coi.
Lâm Chính Bân sầm mặt: “Làm gì cần phải đợi sau này? Con tưởng ông cụ Hoắc tới chỉ để cổ vũ một cách đơn giản cho nói thôi sao? Với lão hồ ly ở trình độ đó thì việc chớp mắt thôi cũng là có mục đích cả đấy”.
“Bố nhận được tin, lần này nhà họ Hoắc định đá miếng bánh nhận thiết kế sân vận động ra khỏi nhà họ Lâm chúng ta đấy”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì kinh hãi: “Vậy phải làm sao ạ?”
Nghe thấy thằng con trai chỉ biết hỏi phải làm sao thì Lâm Chính Bân càng lúc càng mất kiên nhẫn: “Con cũng đâu phải là đứa con nít nữa, không thể tự mình nghĩ cách giải quyết à?”
Lâm Lang Thiên bất lực nói: “Liên quan lớn như vậy, con không có tài cán đó”.
“Biết không có tài cán thì cố mà học! Đừng có suốt ngày làm mấy việc lông gà vỏ tỏi nữa. Đối thủ của con nhiều lắm đấy”, Lâm Chính Bân tức giận vì sắt không rèn được thành thép.
Lâm Chính Bân thở hồng hộc rồi tiếp tục nói: “Chuyện này, ông cụ nhà ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn đâu, cả nhà họ Lâm sẽ đều hành động”.