*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Thưa ông, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì cháu thấy, dù lần trước cháu đã quang minh chính đại giữ được cả thị trường cổ phiếu nhưng bản thân cháu biết rõ, trong qua trình giao đấu với kẻ kia, cháu vẫn còn thua một bậc, nếu không, kết quả đã không như vậy rồi".
Advertisement
Biểu cảm của Lý Thần hết sức bình tĩnh. Từ lúc xuất hiện, bất luận là chuyện gì anh đều có thể xử lý một cách trơn tru nhưng không bao giờ cho rằng mình là kẻ vô địch.
Anh cũng đã từng bị thua, chính là trong lần giao đấu với tư bản phương Tây lần trước. Anh đã thua một bậc sau bàn phím.
Advertisement
Mặc dù ưu thế của đối phương không lớn, và khả năng chiếm thế thượng phong cũng không lớn, đổi là người khác thì e rằng có thể đánh cho một trận tơi bời.
Nhưng do các nguyên nhân gộp lại, thì Lý Thần cũng không thể lấy đó làm lý do thất bại của mình được.
Thua là thua, không có gì mà không dám thừa nhận.
Ngược lại anh càng kích động hơn.
Ông cụ Hoắc nhìn chăm chăm Lý Thần: “Lý Thần, cháu đừng yêu cầu cao quá với chính mình”.
Lý Thần chỉ lắc đầu cười: “Không phải ạ, thưa ông, cháu không hề hà khắc với chính mình. Cháu biết rõ, người giỏi ắt có người giỏi hơn, thua một hai lần không hề mất mặt”.
“Nhưng dù là nguyên nhân gì thì đứng ở lập trường của một người Hoa Hạ, đứng ở góc độ cá nhân thì thể diện này nhất định phải lấy lại”.
Ông cụ Hoắc khẽ chau mày, nhưng không nói gì.
Lý Thần tiếp tục nói: “Thưa ông, mọi người xuất phát hành động từ đại cục, hơn nữa thế hệ của các ông, thân phận, địa vị đều rất nhạy cảm có thể ảnh hưởng tới toàn bộ, không chừng còn là chuyện quốc tế, vì vậy không thể tùy tiện ra tay được”.
“Nhưng cháu thì khác, vứt cháu tới phương Tây thì có mấy người biết đến cháu chứ? Cháu còn trẻ, cháu có ưu thế của cháu, đồng thời đó cũng là ô dù tốt nhất của nháu. Cháu tới thị trường tư bản phương Tây làm chuyện gì thì cũng sẽ chẳng ai đối xử với cháu như tầng lớp quốc tế đâu”
Ông cụ Hoắc dao động: “Nhưng cháu nên biết rõ, một khi ra tay thì có thể rất nhiều người sẽ không giúp cháu được do rất nhiều nguyên nhân phức tạp đấy”.
Lý Thần cười nói: “Vốn là chuyện của cháu, hà tất cần người khác giúp đỡ ạ?”
Câu nói này nghe rất bình thường nhưng thực ra lại vô cùng bá đạo.
Đến ngay cả Hoắc Chấn Châu nãy giờ không hề lên tiếng cũng phải kinh ngạc nhìn Lý Thần.
Từ khi biết Lý Thần, Hoắc Chấn Châu không ngừng đánh giá anh, nhưng sau mỗi lần đề cao anh thì lần này Hoắc Chấn Chân mới phát hiện ra mình còn đánh giá thấp Lý Thần lắm.
Sự bá đạo này nếu mà giữa chừng không xảy ra bất ngờ gì thì tương lai không biết sẽ phát triển tới mức độ nào?
Hoắc Chấn Châu bỗng không dám nghĩ nữa.
Ông cụ Hoắc im lặng một hồi lâu: “Cháu dự định làm thế nào?”
Lý Thần nói ra kế hoạch mà mình đã tự nghĩ không biết bao nhiêu lần: “Chuyện cháu làm lần này là để tích lũy vốn liếng cho bản thân. Trong tay cháu có một chút tiền, có thể đủ sống qua ngày, mười mấy đời cũng dùng không hết, nhưng nếu muốn làm lớn hơn thì vẫn còn kém xa”.
“Vậy nên cháu dự định sau khi tích lũy thêm chút nữa, ít nhất là vượt một trăm tỉ đô la thì cháu sẽ bắt đầu giăng bẫy tư bản phương Tây, khiến bọn họ cảm nhận hương vị của việc làm ăn cướp của người khác".
Một trăm tỉ đô la Mỹ!
Nhiều vậy sao?