Câu nói của Lý Thần khiến ông cụ Hoắc cảm thấy hứng thú.
Advertisement
Mặc dù tuổi của hai người cách nhau tới mấy chục và dường như giờ đây thân phận địa vị và thực lực cũng chênh lệch rất nhiều, nhưng những hành động mà Lý Thần làm từ trước tới này đã khẳng định những việc anh làm sẽ không hề đơn giản.
“Chuyện gì mà khiến cháu nghiêm túc thế? Ông thấy có hứng thú đấy”, ông cụ Hoắc nhẹ nhàng hỏi.
Advertisement
Khi ông cụ Hoắc nói ra điều này, thực ra là đang thầm nghĩ có lẽ Lý Thần đang gặp phải đối thủ khó nhằn, cần mượn sức mạnh của nhà họ Hoắc đi giải quyết.
Ông cụ không hề cảm thấy điều này có gì không tốt.
Đối với ông cụ, một người càng tài giỏi thì kẻ địch càng đông. Nếu mà không có kẻ địch thì một là kẻ đó vô địch, hai là căn bản đúng là một cục đất nhão, khiến người khác đến hứng thú muốn đối phó cũng không có.
Và ông cụ Hoắc cũng là người tiếp từng kẻ địch để rèn luyện và có được tới ngày hôm nay.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Lý Thần khiến ông cụ phải chau mày và hơi run rẩy.
“Thưa ông, tình huống nổ tung của hệ thống mạng cùng việc cổ phiếu bị tụt mạnh lần trước rõ ràng là có tư bản phương Tây đứng phía sau làm mọi chuyện".
“Giống như những năm trước, cái tâm tính ăn trộm của bọn họ vẫn chưa bỏ, từ đầu đến cuối có ý đồ dùng thủ đoạn đê tiện để đạt được nguồn kinh doanh của chúng ta”.
“Điều này đồng nghĩa với việc trong mắt tư bản phương Tây, chúng ta chỉ là đám gia súc mà bọn họ nuôi dưỡng. Đợi chúng ta béo lên rồi, chỉ cần bọn họ muốn là có thể đập chúng ta bất cứ khi nào và cướp hết số tiền mà chúng ta đã vất vả kiếm được”.
Nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt ông cụ Hoắc lập tức biến mất. Trong đôi mắt già nua sáng quắc kia bỗng tràn đầy sự sợ hãi và không cam tâm.
Nhà họ Hoắc có thể đứng vững giữa các gia tộc hào môn khác ở đây chính là vì cái niềm yêu kinh doanh, yêu nước chân chính trong xương cốt của ông cụ Hoắc.
Ông ấy đã thực sự từ yêu nước tạo thành hành động cụ thể. Để có thể tập hợp được lợi ích, thậm chí còn từ bỏ những lợi ích lớn lao cá nhân khác, chứ không phải chỉ suốt ngày hô khẩu hiệu yêu nước như một số các đại gia khác.
Dù là quay trở lại năm đó hay là sự chao đảo của kinh tế tài chính bây giờ thì ông Hoắc cũng đã sớm có một mối thù sâu sắc đối với tư bản phương Tây rồi.
“Lý Thần, cháu còn ít tuổi mà đã nhìn ra như vậy, rất tốt”, ông cụ Hoắc mở miệng nhưng giọng điệu ngoài sự đánh giá cao ra thì còn tràn đầy vẻ bất lực.
“Nhưng bất luận là toàn bộ Hồng Kông hay là cả trong nước, với tình hình thực tế thì chúng ta vẫn còn yếu, còn nghèo, đối diện với cường quyền chúng ta không thể nào phản công một cách triệt để, đành phải tạm thời nhẫn nhịn mà thôi”.
“Chỉ có khi nào tự thân mạnh lên, có được nguồn vốn hùng hậu, nắm đấm đủ mạnh thì người khác mới không dám ức hiếp chúng ta nữa”.
Lý Thần nghe thấy vậy bèn nói: “Người khác thì cháu không biết, chứ cháu không nhịn nổi”.
Ông cụ Hoắc chỉ cười, không hề phản công lại Lý Thần, chỉ khen ngợi: “Khá lắm, người trẻ cần phải có được nhiệt huyết và sự xông xáo như vậy”.
“Người già như bọn ông có thể nhịn là vì nhìn từ đại cục lớn, còn các cháu đang ở gian đoạn rèn dũa, biết cất giấu tài năng sớm quá chưa chắc đã là chuyện tốt”.
“Thưa ông, cháu dự định ra tay”, Lý Thần đột nhiên lên tiếng.
Nụ cười trên khuôn mặt ông cụ Hoắc đột nhiên đông cứng. Mặc dù điều đó chỉ diễn ra trong vài nhịp thở nhưng rõ ràng là biểu cảm mất kiểm soát đã thoáng xuất hiện từ ông cụ, có thể thấy câu nói của Lý Thần đã tạo ra một cú sốc đối với ông ấy.
“Lý Thần, cháu xốc nổi quá”, ông cụ Hoắc chau mày.
Một giây trước ông ấy còn khen Lý Thần là cần có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, vậy mà giờ ông ấy lại nói anh đừng có bồng bột…