“Không, không thể nào khéo đến vậy chứ”, Quan Lâm Lâm cũng tái mặt.
Advertisement
“Đừng nghĩ nhiều nữa, em đi nghĩ cách liên hệ với anh Lâm, xem rốt cuộc người nhà họ Hoắc có tới không. Nếu như tới thật thì mau nghĩ cách”, Nhan Hạ nói với vẻ mặt khó coi.
…
Advertisement
Lúc này, ở bên trong.
Lâm Lang Thiên đang ngồi ở vị trí của mình, Lâm Chính Bân và vài người bạn có mối quan hệ với nhà họ Lâm đang nói chuyện.
“Đúng là chúng ta đã coi thường cái cậu tên là Lý Thần này thật rồi”, Lâm Chính Bân cảm thán.
Lâm Lang Thiên hừ một tiếng: “Không phải là ăn may sao”.
Lâm Chính Bân trừng mắt với Lâm Lang Thiên, tức giận nói: “Sao con không ăn may được như thế? Ăn may cũng là một loại năng lực đấy, chỉ dựa vào câu nói của con cũng thấy kém hơn Lý Thần bao nhiêu cấp bậc rồi!”
Lâm Lang Thiên không phục: “Bố, sao bố cứ lấy khí thế của người khác dập đi uy phong của con vậy? Lý Thần căn bản chỉ ra oai với chúng ta thôi, bố coi như chưa từng xảy ra đi!”
Lâm Chính Bân lạnh lùng nói: “Bố đang dạy con làm thế nào để trưởng thành đấy, con có biết lần này Lý Thần hầu như lôi được hết những hào phú của Hồng Kông tới không?”
“Không sót một ai trong tứ đại gia tộc, từ trên xuống dưới, hầu như đều tới hết. Ông cụ Hoắc, Lý Vạn Cơ, Lý Gia Thành, Bao Thuyền Vương, bốn người này, đừng nói là bố với con, đến cả ông nội con cũng không có tư cách mời được đâu”.
Lâm Lang Thiên nghe thấy vậy thì thốt lên: “Sao có thể? Lý Thần hắn dựa vào cái gì chứ? Dù có quan hệ tốt với nhà họ Hoắc, thì mời được Hoắc Chấn Châu cũng đã là quá lắm rồi mà!”
“Lần này không chỉ có ông cụ Hoắc tới mà đến cả những người đứng đầu của tứ đại gia tộc cũng tới? Bố, bố đùa con phải không?”
Lâm Chính Bân cười lạnh: “Bố rảnh mà đi đùa con chắc, không thấy ông nội con cũng tới sao?”
“Ông ấy vốn không định đi, nhưng cả người của tứ đại gia tộc tới thì đừng nói là ông nội con mà ngay cả đến những ông lớn bên trên cũng đã lập tức tới mấy người đấy”.
“Hiện tại ấn tượng của cấp trên dành cho Lý Thần rất tốt. Con phải biết là tứ đại gia tộc đại diện cho Hồng Kông, dù đã trở về nơi đây ba năm nhưng mà ngoài nhà họ Hoắc ra thì thái độ của ba gia tộc còn lại đối với nội địa vẫn khá là mập mờ”.
“Lần này được Lý Thần mời cả tới, điều đó có nghĩa là gì? Là tứ đại gia tộc đã đồng ý muốn tiến hành hợp tác xa hơn với Lý Thần ở trong nước, điều này có nghĩa là gì còn rõ không?”
Lâm Lang Thiên mềm nhũn người ngồi xuống ghế sô pha, lầm bầm nói: “Sao có thể…hắn mới có bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể…con không tin…”
Nhìn vẻ mất hồn mất vía không cam tâm của con trai, Lâm Chính Bân chỉ biết thở dài: “Bố biết con thấy khó chịu, nhưng con muốn mạnh thì đầu tiên phải biết chấp nhận cái mạnh của kẻ địch, luôn coi thường kẻ địch của mình chỉ khiến con giậm chân tại chỗ mà thôi”.
“Lý Thần trước đó vạch ra kế hoạch cứu thị trường cổ phiếu hàng trăm tỉ tệ, khiến cả thị trường nợ cậu ta một món nợ ân tình, đó chính là nguyên nhân đầu tiên”.
“Ông cụ Hoắc đánh giá cao Lý Thần, tuổi đã cao cùng với địa vị và thân phận như vậy còn đích thân đứng ra giúp Lý Thần kéo đông kéo tây, đây là dây dẫn”.
“Nhiều nhân tố cộng lại mới có được thế lực hiện tại của Lý Thần, chứ không đơn giản chỉ dựa vào câu nói may mắn như con nói đâu”.
“Thằng nhóc này, đúng là rồng phượng giữa đám đông, ở cùng thời đại với cậu ta, thật sự không biết là may mắn hay là bất hạnh đây”, Lâm Chính Bân thản nhiên nói, giọng điệu chứa đầy sự cảm thán và thổn thức.