Nhan Hạ dắt theo Quan Lâm Lâm, nhìn Lý Thần với vẻ khinh thường và miệt thị, rồi cười chế nhạo: “Thật không ngờ, anh cũng có cái dũng khí đó!”
Advertisement
Quan Lâm Lâm giấu đi nụ cười kiêu ngạo: “Còn mặc vest cơ đấy, thật khó coi, quả nhiên là đẳng cấp thấp, mặc vest giống như đi bán bảo hiểm vậy, không phải là bộ trang phục này do Tô Vãn Thanh mua cho anh đấy chứ?”
Bộ trang phục mà Lý Thần mặc là do Hoắc An Lan thiết kế, Lý Thần cũng đã từng mặc ở Hồng Kông, hôm nay là mặc lần thứ hai.
Advertisement
Cậu Hoắc tâm trạng đang không tốt nghe thấy hai người chê Lý Thần mặc trang phục không đẹp thì lại càng bốc hỏa hơn.
“Hai tên ngốc ở đâu lòi ra vậy? Có mắt hay không thế, có thấy ông đang nói chuyện với người ta không? Cút xa ra chút!”
Cả Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm đều bị chửi tới ngây người.
Nhan Hạ nhìn Hoắc Hoàn Vũ với vẻ mất thiện cảm, thấy khí chất của Hoắc Hoàn Vũ bất phàm, khí thế bá đạo ngùn ngụt thì biết chắc chắn đây không phải là điều mà những người bình thường có được.
Thế là anh ta cảm thấy khó chịu, hừ một tiếng: “Anh là ai? Chúng ta không quen nhau đúng không? Vô duyên vô cớ chửi người ta, có phải là quá đáng không?”
“Đồ chết dẫm này, các người nói chuyện như vậy thì không quá đáng chắc?”
Hoắc Hoàn Vũ vui lắm, vừa rồi giọng điệu mà họ nói chuyện với Lý Thần, rõ ràng là đang chế giễu, thế là anh ta cười lạnh lùng: “Ông đang chửi mày đấy, muốn đánh thì ông đã cho vào bao tải vứt xuống biển cho cá ăn rồi, mày là cái thá gì? Tới lượt mày ở đây lắm lời đấy à?”
Nhan Hạ tức tới mức tái mặt.
Anh ta chưa từng thấy người nào cao ngạo như vậy.
Cảm thấy không hợp là chửi, chửi một cách độc địa.
Sự cuồng ngạo này khiến Nhan Hạ cảm thấy tính khí của mình so với đối phương đúng hiền thục hơn bao nhiêu.
Đang định nói gì đó thì Quan Lâm Lâm mở miệng: “Anh, đừng có so đo với loại người không có tư chất thế này. Anh nghĩ mà xem, bạn của loại người hạ đẳng như Lý Thần thì làm gì có thứ gì tốt? Một kẻ hạ đẳng, một kẻ không có tư chất, không phải là cực xứng sao”.
Vừa nói, Quan Lâm Lâm vừa cười, trông kiêu căng vô cùng: “Chúng tôi là những người thượng đẳng, những kẻ nghèo hèn biết chửi người nhưng cả đời này cũng không với lên được vị trí của bọn tôi đâu”.
Lý Thần nghe thấy vậy thì bật cười.
Nếu mà nói Hoắc Hoàn Vũ là kẻ hạ đẳng thì tất cả những người ở đây thật sự không tìm ra được ai là kẻ thượng đẳng hết.
Mà lần này, Hoắc Hoàn Vũ cảm thấy vui lắm, hay nói cách khác là tức tới phát sướng.
Hoắc Hoàn Vũ giơ ngón tay trỏ lên chỉ vào mũi mình, nhìn chăm chăm Quan Lâm Lâm: “Tôi lớn bằng từng này rồi, đây là lần đầu tiên có người nói tôi là không có tư chất, là hạ đẳng đấy”.
“Ba giây, cho cô ba giây để nói ra bố của cô làm gì, người nhiều tiền nhất trong nhà cô làm công ty gì, trong nhà có những ai?”
Quan Lâm Lâm lạnh lùng phụt cười: ‘Sao, muốn so gia thế à, anh cũng xứng sao?”
“So với tôi? Cô xứng sao?”, Hoắc Hoàn Vũ chỉ vào mặt Quân Lâm Lâm và chửi: “Có chút nhan sắc mà đếch hiểu trời cao đất dày là gì!”
Nói xong, Hoắc Hoàn Vũ quay qua nhìn Nhan Hạ, lạnh lùng nói: “Còn cả anh, lôi anh đi làm "bóng" anh có tin không?”
Quan Lâm Lâm và Nhan Hạ nín thở, tức tới đỏ con mắt.
“Mẹ kiếp, anh nói cái gì?”, Nhan Hạ tức giận nói.
“Tôi nói lôi anh đi làm trai bao! Rồi bán hết phụ nữ bên cạnh anh đi châu Phi? Nghe có hiểu không”, Hoắc Hoàn Vũ cười lạnh lùng, anh ta đang cảm thấy bực bội trong người, đột nhiên có hai kẻ ngốc lò dò chạy tới trước mặt, không xử bọn họ thì xử ai đây?”