Ngô Hán Lâm cười ha ha lên tiếng: “Ông Tào, ông đừng vội đưa ra kết luận mà, Chu Xử còn chưa nói gì đấy”.
Tào Quốc Nghiêm lập tức dừng sự tức giận, vô thức nhìn Chu Xử thì phát hiện ông ta đang chau mày, nhìn mình với vẻ bất mãn.
Tào Quốc Nghiêm lập tức không dám nói gì, không hiểu mình đã sai ở đâu.
“Khi người của Hoa Nghị Huynh Đệ tới đưa danh sách thì đã nói hết sức rõ ràng, rằng những người trong danh sách này không cần tôi ra mặt, bọn họ đã liên hệ rồi”, Chu Xử thản nhiên nói.
Tào Quốc Nghiêm tái mặt, kinh hãi kêu lên: “Không thể nào! Lý Thần là cái thá gì, sao anh ta có thể mời được người của tứ đại gia tộc chứ?”
Chu Xử thản nhiên nói: “Ông thấy tôi mắt hoa tai ù rồi đúng không, hay là nói Lý Thần to gan nên dám lấy chuyện này ra đùa?"
Tào Quốc Nghiêm lắp bắp một hồi không nói ra được câu nào.
Chu Xử hừ một tiếng lạnh lùng: “Ông đúng là càng sống càng thụt lùi! Ra ngoài đi! Chuyện tối nay, không cần ông đi cùng nữa!”
Tào Quốc Nghiêm thất thần rời khỏi phòng làm việc.
Cuối cùng nghiến răng lầm bầm với vẻ hung ác và oán hận.
“Lý Thần! Cứ đợi đấy! Tôi sẽ không tha cho anh! Tôi không tin là anh có thể mời được người của tứ đại gia tộc, để tôi xem anh sẽ xử lý thế nào!”
…
Đại học Yến Kinh, trong lớp MBA.
Lý Thần đang đợi Vãn Thanh tan lớp đi ra.
Tối nay hai người đã hẹn cùng ra ngoài ăn tối.
Cách thời điểm buổi tiệc còn hai ngày, lúc này, toàn bộ khách mời đã đều nhận được thư mời.
Chất lượng của lớp MBA này thật sự không hề thấp.
Đã có bốn, năm người được trở thành khách mời nhờ cửa sau là Vãn Thanh.
Vài người còn lại thì thông qua cách thức riêng của mình để có được thư mời.
Lúc này bọn họ đang khoe khoang, múa máy giấy mời có trong tay mình.
Còn những người không có thì tỏ ra ái ngại và thất vọng.
Lúc này tại Yến Kinh, tờ giấy mời này chính là biểu tượng cho thực lực.
Tô Vãn Thanh tung tăng ra khỏi lớp, vui mừng nói với Lý Thần: “Mấy người bạn của em cảm ơn em lắm, bọn họ nghe ngóng xem em làm thế nào có được nhưng em không hề bán đứng anh đâu”.
“Vậy em cảm ơn anh thế nào đây?”, Lý Thần khẽ cười.
Tô Vãn Thanh nhìn nụ cười dịu dàng của Lý Thần thì bỗng nảy lên ý nghĩ kỳ quái.
Không biết cô ấy nghĩ ra điều gì mà khuôn mặt ửng đỏ, rồi lầm bầm: “Đồ lưu manh!”
Vô duyên vô cớ mắng người ta là lưu manh khiến Lý Thần cảm thấy hết sức oan uổng.
Anh đang định nói gì đó thì nhìn thấy Nhan Hạ và Quan Lâm Lâm bước tới.
“Sao anh lại tới đây?”, Quân Lâm Lâm nhìn Lý Thần với vẻ đáng ghét.