Buổi tiệc tối lần này nhận được sự theo dõi của toàn bộ bên ngoài.
Một mặt đương nhiên là vì ý nghĩa và đẳng cấp của nó cực kỳ lớn, muốn không quan tâm cũng không được.
Một mặt khác đó là cũng có không ít người đợi để xem trò cười của Lý Thần.
Chỉ cần làm hỏng, dù không phải chịu trách nhiệm gì thế nhưng công ty giải trí dưới chướng của Lý Thần sau này cũng không thể nào có được bất kỳ sự hợp tác nào với cấp trên nữa.
Trong nước, nếu một công ty giải trí rơi vào danh sách đen của cấp trên thì có khác gì là bị chết?
Còn một cái nữa là việc mời khách quý.
Với thanh niên có dã tâm như Ngô Giang Hải đương nhiên là dù có sứt đầu mẻ trán cũng muốn chui vào, có ngăn cũng không ngăn được.
Thời nay, các thể loại đi đường vòng để cầu xin đều không thiếu.
Bởi vì điều này đối với bọn họ mà nói là một cơ hội tuyệt hảo để lộ mặt vào tạo mối quan hệ.
Nhưng một vấn đề khác đó là với một buổi tiệc đẳng cấp như thế này thì không thể nào chỉ có người như Ngô Giang Hảng được mời làm khách được.
Như vậy sẽ khiến người ta cười vào mặt mất.
Nói trắng ra là không đủ đẳng cấp.
Vì vậy phải có những ông lớn bên trên mới được.
Thế nhưng những ông lớn làm gì có ai có khả năng chủ động tới yêu cầu tham gia.
Mà cần Lý Thần và các cấp trên đi mời.
Người ta có đến hay không còn chưa chắc.
Ví dụ đẳng cấp của ông cụ Hoắc chẳng hạn, dù quan chức có ra mặt đi mời thì người ta nói tuổi cao không muốn đi thì ai mà có thể mời cho được?
Đối với những người không có đủ năng lực, tư cách thì họ phải tới xin người chủ trì.
Còn đối với những ông lớn thực thụ thì người chủ trì phải tới cầu xin họ tới.
Câu nói của Tào Quốc Nghiêm rất chắc chắn.
Ông ta không tin Lý Thần trẻ như vậy , một thằng nhãi mà trước đó chưa từng nghe thấy tên tuổi lại có thể mời được những nhân vật tai to mặt lớn?
Tới khi đó chẳng phải là vẫn cần phải cấp trên ra mặt đi mời hay sao?
Lúc đó ông ta có thể cho Lý Thần biết thế nào là lễ hội.
Sau khi cười lạnh, Tào Quốc Nghiêm nhìn Lý Thần với vẻ khinh miệt, chờ đợi anh sụt sùi tới cầu xin mình.
Thế nhưng những gì ông ta chờ đợi được chỉ là một câu nói hết sức nhạt nhẽo của Lý Thần.
“Mời được hay không là chuyện của tôi.
Không phiền ông phải bận tâm.
Lẽ nào, người tôi không mời được thì ông mời được sao?”
Tào Quốc Nghiêm trừng mắt, nhìn chăm chăm Lý Thần, giống như đang xác nhận lại xem có phải là mình nghe nhầm hay không.
Một lúc lâu sau, Tào Quốc Nghiêm bật cười nói: “Được, cậu nhóc giỏi lắm! Nếu anh đã giỏi như vậy thì ba người chúng tôi không tham gia hội nghị cũng thôi! Tôi đợi xem anh có thể đưa được danh sách tên như thế nào ra!”
“Tới khi đó, chó mèo vài ba con, người bị chê trách cũng chẳng phải là tôi, để xem Lý Thần anh sẽ có kết cục như thế nào!”