Lý Thần nghe thấy vậy thì kinh ngạc, đây chẳng phải là ông cụ Hoắc đang giúp mình sau, kéo cả bốn đại gia tộc lớn ở Hồng Kông tới đỡ cho ông cụ.
Nhưng có điều Lý Thần cũng hiểu.
Càng là chuyện giữ thể diện có vẻ tốt đẹp như thế này thì càng phải cẩn thận.
Mối quan hệ giữa ông cụ và Bao Thuyền Vương khá ổn, nhưng với Lý Gia Thành thì bình thường, dù sao thì khoảng cách về đẳng cấp cũng quá lớn.
Còn đối với người như Lý Vạn Cơ, nói thật, Lý Thần chưa từng tiếp xúc.
Anh cũng có ấn tượng hết sức bình thường với Lý Vạn Khang, luôn cảm thấy người này là một người cực kỳ tư lợi.
Mỗi một người này đều không dễ kết giao.
Rồi dựa vào thể diện của anh thì không thể nào mà có thể mời được tất cả các gia tộc tới được.
Trong quá trình này, là nhờ ông cụ Hoắc đã ra tay giúp đỡ.
“Cảm ơn ông”, Lý Thần nói từ trong thâm tâm.
Ông cụ Hoắc cười hiền hòa: “Cảm ơn cái gì, đừng khách sáo với tôi như vậy”.
“Chuyện này, một phần là do chúng tôi đánh giá cao tuổi trẻ tài cao của cậu, trận chiến trước đó của cậu ở Hồng Kông đúng là đã giúp cả bốn nhà chúng tôi.
Vì vậy bọn họ nên có đi có lại”.
“Một mặt khác, thế vận hội thành công, buổi tiệc chúc mừng là một việc lớn, là chuyện lợi nước lợi dân, đương nhiên chúng tôi không thể không quan tâm”.
Vừa nói, ông cụ Hoắc vừa nhắc thêm một câu với vẻ ý vị: “Trước giờ cậu nắm bắt phương hướng rất tốt, không có vấn đề gì.
Chuyện lần này là cơ hội của cậu và cũng là sự khảo nghiệm.
Một chi tiết nhỏ cũng có thể ảnh hưởng tới đại cục nhất định cần cẩn thận xử lý, cẩn thận hành động。
Lý Thần nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng cảm động, với địa vị thân phận của ông cụ Hoắc, không thể nào ăn nói tùy tiện được, chắc chắn là phải có nguyên nhân.
Nghĩ tới đợt sóng gió lần trước tại thị trường cổ phiếu Hồng Kông, anh đã cảm thấy có chút nghi ngờ khi Hoắc Chấn Châu nhắc tới nội bộ của bốn đại gia tộc.
Nghe ý tứ của ông cụ Hoắc hình như là có chút đầu mối, vậy mà anh không phát hiện ra sao?
Bao Thuyền Vương?
Lý Gia Thành?
Hay là người khiêm tốn nhất Lý Vạn Cơ?
Lý Thần lắc đầu, không nghĩ thêm về vấn đề này nữa.
Anh đáp lại điện thoại: “Cháu biết rồi ông, cháu sẽ chú ý”
Ông cụ cười: “Đừng quá để tâm, có rất nhiều chuyện, cậu còn trẻ, vẫn đang trong giai đoạn phát triển, người muốn trưởng thành sẽ phải trải qua một giai đoạn, cho cậu thêm chút thời gian thì sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản cậu được nữa”.
“Hoàn Vũ ở chỗ cậu, chắc không gây ra chuyện gì chứ?”
Nghe thấy vậy, Lý Thần vô thức liếc nhìn Hoắc Hoàn Vũ với vết đỏ trên cổ và nội y của phụ nữ dưới đất, đáp lại một cách lúng túng: “Vẫn tốt ạ, bản tính vẫn thế”.
“Cái thằng nhóc này”, ông cụ Hoắc là ai chứ, lập tức nghe là hiểu ra ngay ý tứ của Lý Thần.
Sau đó ông kêu Lý Thần đưa điện thoại cho Hoắc Hoàn Vũ vì muốn nói chuyện với anh ta.
Hoắc Hoàn Vũ thấy Lý Thần và ông nội nói xong, không những không tắt máy mà ngược lại còn đưa cho mình thì lập tức nổi hết da gà.
Anh ta nhìn điện thoại trong tay Lý Thần bằng ánh mắt sợ hãi giống như nhìn thấy bom nổ chậm vậy.
Thế nhưng bất luận thế nào thì anh ta cũng không dám để ông cụ chờ đợi, lập tức lắp bắp nhận lấy điện thoại, nghẹn ngào gọi một tiếng ông nội.
Ông cụ nói gì với Hoắc Hoàn Vũ qua điện thoại, đương nhiên là Lý Thần không biết.
Nhưng nhìn cái bộ dạng đờ đẫn sau khi tắt máy của gã này thì anh đoán có lẽ là anh ta đã bị giáo huấn một trận rồi!
Hoắc Hoàn Vũ cảm nhận được ánh mắt của Lý Thần, cũng không thấy mất mặt mà chỉ nhún vai nói: “Quen rồi, dù sao tôi cũng đang ở Yến Kinh, bị mắng cũng chẳng mất đi miếng thịt nào”.