Ngô Giang Hải nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Lý Thần, tảng đá trong lòng dần rơi xuống, xe ra hành động lần này của anh ta là đúng rồi.
“Thứ nhất, tôi bỏ ra 1 tỷ để mua lại cổ phần của Cameron, mặc dù giá thị trường của nó ít nhất là 2 tỷ, nhưng muốn bán không phải là chuyện dễ dàng, vì vậy cũng không thể cho rằng các anh chịu lỗ được”.
“Thứ hai, tất cả các công ty giải trí dưới tên hai anh em anh đều sáp nhập vào Hoa Nghị Huynh Đệ, tôi sẽ chia cho các anh 30% cổ phần trong công ty”.
Nghe xong cũng nhận ra kẻ ngốc cũng biết đường chọn cái đầu tiên.
Nhưng Ngô Giang Hải không hề có chút do dự, lập tức nói: “Tôi chọn cái thứ hai!”
Giao dịch tiền mặt, cả tiền và hàng hóa.
Nếu như chọn cái thứ nhất, có nghĩa đây chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, sau khi giao dịch xong sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Nhưng lấy được phần trăm cổ phần thì lại khác, nhìn thì tưởng chọn cái thứ hai nhà họ Ngô sẽ phải chịu thiệt, nhưng bản thân Ngô Giang Hải biết, về lâu dài, Hoa Nghị Huynh Đệ nhất định sẽ là công ty giải trí và truyền thông lớn nhất cả nước.
Khi đó 30% cổ phần này sẽ càng có giá trị.
Càng quan trọng hơn là, điều này có nghĩa rằng gia đình nhà họ Ngô và Lý Thần sẽ có mối quan hệ ràng buộc về lợi ích, trở thành đồng minh của nhau.
Mà đây cũng chính là điều mà Ngô Hán Lâm đã dặn dò anh ta trước khi ra khỏi cửa.
Lý Thần không hề ngạc nhiên trước sự lựa chọn của Ngô Giang Hải.
Có thể trở thành gia tộc lớn mạnh, còn có thể ngồi vững ở vị trí hiện tại như nhà họ Ngô thì nhất định không phải là một gia tộc thiển cận.
Điều này có thể thấy qua việc họ đã không ngần ngại bỏ rơi người họ hàng Vạn Thủ Cường và bắt tay hợp tác với anh.
Lợi ích là trên hết.
Loại người này là tinh ranh nhất, thông minh nhất, cũng dễ nghiền nát nhất.
Chỉ cần họ có thể nhìn thấy được đủ lợi ích và cái giá khủng khiếp của sự phản bội, vậy thì họ chính là những thuộc hạ trung thành nhất.
Lý Thần mỉm cười đứng lên, đưa tay về phía Ngô Giang Hải, nói: “Thành thật mà nói tôi hi vọng các anh sẽ chọn cái thứ nhất, nhưng nếu các anh đã đưa ra sự lựa chọn của mình thì hợp tác vui vẻ!”
Ngô Giang Hải kìm nén kích động, nắm lấy tay Lý Thần bằng hai tay, trầm giọng nói: “Nhất định rồi!”
…
Sau khi Ngô Giang Hải rời đi, Lý Thần đến phòng của Tô Đông Thăng và phát hiện Kiều Khắc Lý vẫn chưa đi.
“Lý… à, cậu Lý, chào cậu!”
Nhìn thấy Lý Thần bước vào, Kiều Khắc Lý bật dậy khỏi ghế như lò xo, chào anh một cách thận trọng.
Lý Thần cười nói: “Sếp Kiều khách sáo rồi”.
Kiều Khắc Lý mỉm cười, lén lút đánh giá Lý Thần.
Vẫn khuôn mặt đó, vẫn con người đó.
Nhưng bây giờ, Kiều Khắc Lý nhìn thế nào cũng thấy Lý Thần không hề tầm thường.