Lý Thần bảo phía khách sạn mang đồ ăn sáng tới, sau đó gặp vị phó tổng giám đốc của công ty Diêu Chí Quân.
“Anh Lý, chào anh”.
Thái độ của phó tổng giám đốc rất tôn trọng và lịch sự, rõ ràng đã được Diêu Chí Quân nhắc nhở trước đó.
Lý Thần gật đầu, nói: “Nói tình hình xem nào”.
Phó tổng giám đốc đưa một túi tài liệu dày bằng hai tay, Lý Thần lấy tập tài liệu bên trong ra, vừa đọc tài liệu, vừa nghe phó tổng giám đốc báo cáo.
“Theo thông tin mà chúng tôi điều tra được, hiện nay Siêu thị Cameron có tổng cộng 123 chi nhánh trên cả nước, không bao gồm 6 chi nhánh đang cải tạo và 2 chi nhánh đang đàm phán về ý định đầu tư”.
“Hầu hết các siêu thị này đều nằm ở các thành phố cấp 1 và cấp 2.
Trong đó, 60% siêu thị đang hoạt động tốt, 33% siêu thị có doanh thu hàng tháng trên 20 triệu tệ, và chỉ khoảng 15% siêu thị đang trong tình trạng thua lỗ”.
“Theo đánh giá chuyên môn của chúng tôi, giá trị thị trường tổng thể của Cameron không dưới 4 tỷ, dòng tiền của công ty không dưới 1,5 tỷ, doanh thu hàng tháng khoảng 40 triệu”.
Lý Thần xem thông tin, gật đầu nói: “Tốt lắm, rất chuyên nghiệp và đầy đủ”.
Sắc mặt phó tổng giám đốc trở nên vui mừng, càng không dám lơ là.
“Nhưng Cameron không phải là không có vấn đề, chúng tôi nhận thấy rằng họ có nguy cơ mắc nợ rất lớn”.
“Đầu tiên, mỗi siêu thị của họ có chu kỳ quyết toàn 6 tháng cho các nhà cung cấp, vượt xa tiêu chuẩn của các đối thủ ngang hàng là 4 tháng.
Họ đã thay đổi từ quyết toán hàng quý được công nhận thành quyết toán nửa năm.
Điều này là do kích thước lớn và năng lực tiêu thụ mạnh, vì vậy các nhà cung cấp cũng không dám nói gì”.
“Cứ nửa năm họ cần thanh toán ít nhất khoảng 2 tỷ cho việc quyết toán hàng hóa, và theo khảo sát của chúng tôi, nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ là thời gian tất toán hàng hóa của họ”.
Lý Thần nghe vậy liền gõ vào tập tài liệu, nói: “Ý của ông là tiền trên sổ sách của Cameron thực ra không đủ để trả giá mua của nhà cung cấp.
Cho dù tính thu nhập hoạt động của tất cả các siêu thị trong nửa tháng qua thì cố lắm mới chi trả được?”
Phó tổng giám đốc gật đầu, nói: “Chính là như vậy.
Ngoài ra, họ còn có khoản vay thương mại 600 triệu với ICBC, trả trong 3 năm.
Đầu năm sau sẽ là ngày trả khoản vay cuối cùng của họ với tổng tiền gốc và lãi là 220 triệu”.
“Theo dữ liệu điều tra, Cameron vẫn còn khoản vay nợ tư nhân rất lớn.
Tổng số tiền vẫn đang được đánh giá.
Có thể xác định là khoảng hơn 800 triệu, đây là một gánh nặng khổng lồ”.
“Một công ty có giá thị trường chỉ khoảng 4 tỷ, không ngờ lại có 1,4 tỷ là nợ ngoài, trong đó ít nhất 800 triệu là khoản vay tư nhân rủi ro cao.
Lá gan của Vạn Thủ Cường này đúng là không nhỏ”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
“Vốn dĩ Cameron là một cỗ máy tạo máu khổng lồ, khả năng sinh lời rất mạnh, nhưng chủ yếu là do Vạn Thủ Cường có bản tính cờ bạc.
Ông ta là một ông chủ nổi tiếng xa hoa ở Macau, hàng tháng phải tới đó một lần, một lần thua cũng phải lên tới hàng trăm triệu”.
Lý Thần cau mày, khoanh một vòng quanh chữ ‘cờ bạc’ trong tập tài liệu.