“Ông ta thuê người bắt cóc Lâm Lâm, vốn dĩ bà ấy đã rất sợ hãi lại còn bị ông ta thông báo tin tức giả rằng chú bị tai nạn xe, đả kích lớn như vậy bà ấy làm sao có thể chịu được? Chẳng trách khi đó bác sĩ phụ trách nói rằng Lâm Lâm đã phải chịu một cú sốc lớn trước khi qua đời khiến chú không tài nào hiểu nổi!”
“Nhưng bây giờ chú đã hiểu ra rồi, mẹ kiếp thì ra chú là một gã khốn kiếp, tự cho rằng mình có sự nghiệp thành công, tự cho rằng mình thông minh hơn người, tự cho rằng mình sẽ không bao giờ thất bại!”
Bốp!
Tô Đông Thăng đột nhiên giơ tay tát vào mặt mình một cái.
Lý Thần theo bản năng vốn định ngăn cản Tô Đông Thăng, nhưng khi anh nhìn lên, thấy một người đàn ông trước giờ không bao giờ cau mày, dường như bất kỳ khó khăn nào cũng không thể đánh bại được ông ấy lúc này đang nước mắt giàn dụa.
Đàn ông khóc, không hề mất mặt.
Ông ấy kiên cường, chỉ là chưa chạm tới chỗ thương tâm.
Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Tô Đông Thăng, trong lòng Lý Thần dâng lên sự kính nể trước nay chưa từng có.
Một người đàn ông đã mất vợ mười năm với khối tài sản lên tới hơn một tỷ, chưa bao giờ có ý định đi thêm bước nữa.
Một người đàn ông hối hận và thống khổ vì người vợ đã mất của mình suốt mười năm.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng là điều đáng để Lý Thần trân trọng.
“Vì vậy Lý Thần à, cháu phải nhớ kỹ, một người đàn ông, nhất định phải bảo vệ gia đình của mình thật tốt, cho dù có mệt mỏi, có khổ cực, có vất vả đến thế nào, có một gia đình toàn vẹn, khiến vợ con hạnh phúc thì người đàn ông đó mới gọi là thành công, đừng thất bại giống như chú!”
“Vãn Thanh, chú giao cho cháu, cháu nhất định phải đối tốt với con bé”.
“Chú Tô, mối thù của chú, cháu nhất định sẽ báo, con gái của chú, cháu cũng sẽ bảo vệ cô ấy suốt cuộc đời”, Lý Thần nghiêm túc nhìn Tô Đông Thăng, nhẹ giọng nói.
Tô Đông Thăng ngẩn ra nhìn Lý Thần một lúc lâu, sau đó ông ấy đột nhiên bật cười lớn, lau nước mắt rồi nói: “Uống nào!”
“Uống!”
Lý Thần nâng cốc lên, cạn chén với Tô Đông Thăng.
Đêm nay, Tô Đông Thăng uống say, hoàn toàn say đến bất tỉnh nhân sự.
Lý Thần cõng ông ấy về phòng khách sạn.
Tô Vãn Thanh đã quay về từ sớm không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy Tô Đông Thăng uống say đến như vậy vội vàng chạy tới chăm sóc.
“Hai người đi dự diễn đàn hay đi thi uống rượu vậy? Bố mình thì say đến mức này còn cậu thì cậu cả người cũng toàn mùi rượu?”
Tô Vãn Thanh dùng khăn nóng lau mặt cho Tô Đông Thăng, quay đầu lại trách móc Lý Thần.
Lý Thần xoay người đi vào phòng, rửa mặt bằng nước lạnh, sau khi cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều liền nói: “Gặp mấy người bạn cũ, bố của chúng mình nhất thời kích động nên uống hơi nhiều một chút”.
Lý Thần cố ý tăng âm điệu của cụm từ ‘bố của chúng mình’, sau đó nở nụ cười tinh quái.
Vành tai của Tô Vãn Thanh khẽ động đậy, nghe thấy cụm từ ‘bố của chúng mình’, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
“Cậu nói linh tinh gì vậy?”, Tô Vãn Thanh cầm khăn nhảy dựng lên, tức giận trợn mắt nhìn Lý thần.
Sau sự việc hôm nay, tâm trạng của Lý Thần cũng rất thăng trầm, lúc này nhìn thấy Tô Vãn Thanh xinh đẹp dưới ánh đèn, đột nhiên anh vươn tay ra kéo cô gái đang thẹn thùng vào lòng, ôm chặt.
Cơ thể Tô Vãn Thanh cứng ngắc, mặc dù đang ngại ngùng, nhưng với linh cảm của phụ nữ, cô nhận ra được rằng trong lòng Lý Thần đang có tâm sự gì đó.
Cả cơ thể và tâm trí của cô đều mềm nhũn, Tô Vãn Thanh cố gắng hết sức xoa dịu Lý Thần bằng sự dịu dàng của cô, nhẹ nhàng nói: “Có phải có tâm sự gì không? Nói cho mình nghe đi”.
Lý Thần cười, lắc đầu.
Lý Thần đã hứa với Tô Đông Thăng rằng sẽ không nói cho Tô Vãn Thanh biết sự thật.
Dù sao mười năm trước Tô Vãn Thanh đã phải chịu một đả kích lớn, bây giờ nói với cô rằng tất cả chỉ là một âm mưu, mẹ của cô bị người ta hại chết, thật sự quá nặng nề và tàn nhẫn.
“Cậu chăm sóc bố nhé, mình quay về nghỉ ngơi một chút”, Lý Thần bỏ Tô Vãn Thanh ra, nhẹ giọng nói.
Tô Vãn Thanh chớp mắt, gật đầu.
Tô Vãn Thanh không hỏi nhiều, cô gái thông minh như cô biết rõ, đàn ông có áp lực và sự cố chấp của riêng mình, cô chỉ cần cho anh sự ấm áp khi anh cần là được, không cần phải truy xét hỏi đến cùng..