Hoắc Hoàn Vũ bỗng bừng tỉnh, lập tức cười he he: “Chứng cứ mà anh cần tôi đều thu thập đủ cả rồi, ngay lập tức có thể gửi cho bên chứng giam được rồi”
Lý Thần khẽ cười: “Tốt nhất là thông qua một vài hành lang đặc biệt để đưa thẳng là tầng lớp cấp cao của bên chứng giam, nếu không tôi lo rằng nhà họ Lâm sẽ giở trò”.
“Yên tâm”.
Hoắc Hoàn Vũ nói với vẻ âm sầm: “Hiện tại chứng cứ xác thực, dù thế nào thì tôi cũng phải khiến Lâm Lang Thiên mất một lớp da mới được”.
Khi Hoắc Hoàn Vũ ra ngoài làm việc thì Hoắc An Lan chắp tay đi vào phòng.
“Theo những gì anh nói thì tôi đã gửi tài liệu về Lâm Lang Thiên tới nhà họ Lâm.
Một lát nữa, bố tôi sẽ liên lạc với nhà họ Lâm”, Hoắc An Lan khẽ nói.
“Đây là do cháu nói đấy nhé.
Sau này chú sẽ giao chuyện này cho cháu phụ trách”, Hoắc Chấn Châu nói.
Lúc này Lý Thần mới phát hiện ra là mình đã bị mắc bẫy của Hoắc Chấn Châu nên cười: “Chú Hoắc, chú đúng là người đa mưu, giờ cháu mà không muốn thì cũng phải đồng ý thôi”.
Hoắc Chấn Châu cười sảng khoái, tiếp tục nói: “Giờ nói chuyện chính.
Có hai chuyện.
Chuyện thứ nhất chính là chú vừa nhận được thông tin từ tầng lớp cấp cao của thủ đô nói là cấp trên hiện rất hài lòng về ý tưởng mà cháu đề cập”.
“Điều này sẽ giảm đi độ khó trong việc giành được hạng mục của chúng ta.
May mà có cháu, An Lan nói với chú, nói rằng ý tưởng cháu đưa ra đúng là của thiên tài, không soi mói vào đâu được!”
Lý Thần khiêm tốn nói: “Vừa hay gặp đúng thời cơ thôi ạ.
Thực ra cháu không rành về thiết kế nhưng ý nghĩa của việc thiết kế hội trường thế vận hội là cực kỳ quan trọng.
Cấp trên cần cân nhắc không chỉ về ý tưởng mà còn cả về việc làm sao phù hợp với truyền thống văn hóa, nên về khía cạnh này cháu đã bỏ ra thêm một chút công sức”.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Bất luận thế nào thì việc cháu có thể làm ra chuyện xuất sắc như vậy cũng đã khiến người khác không theo kịp rồi, không cần khiêm tốn”.
Nói tới đây, Hoắc Chấn Châu bèn đổi chủ đề: “Phía bên nhà họ Lâm, cháu hi vọng sẽ có kết quả như thế nào?”
Hoắc Chấn Châu nghiêm túc nói: “Cháu nói linh tinh gì vậy, chú cháu đã là một, không phân chia như vậy, cái gì mà rắc rối với không rắc rối chứ.
Thương trường có thêm một người bạn đương nhiên là tốt, nhưng nếu người ta đắc tội với mình mà mình cứ tiếp tục nhẫn nhịn thì sẽ khiến người ta khinh thường”.
Lý Thần đáp lại: “Đúng là đạo lý đó”.
Hoắc Chấn Châu nói đùa: “Vốn dĩ lần này chú để Hoắc Hoàn Vũ tới thủ đô là định để nó rèn luyện năng lực độc lập xử lý công việc”.
“Kết quả vận khí của thằng nhóc không tệ, lại gặp được cháu.
Có sự giúp đỡ của cháu, mọi chuyện trở nên vô cùng thuận lợi, thế nhưng mục đích để thằng nhóc được rèn luyện thì lại không đạt được”.
Lý Thần nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cơ duyên trùng hợp thôi ạ, rèn dũa anh ấy mà, thứ có đó chính là cơ hội”.
“Đây là do cháu nói đấy nhé.
Sau này chú sẽ giao chuyện này cho cháu phụ trách”, Hoắc Chấn Châu nói.
Lúc này Lý Thần mới phát hiện ra là mình đã bị mắc bẫy của Hoắc Chấn Châu nên cười: “Chú Hoắc, chú đúng là người đa mưu, giờ cháu mà không muốn thì cũng phải đồng ý thôi”.
Hoắc Chấn Châu cười sảng khoái, tiếp tục nói: “Giờ nói chuyện chính.
Có hai chuyện.
Chuyện thứ nhất chính là chú vừa nhận được thông tin từ tầng lớp cấp cao của thủ đô nói là cấp trên hiện rất hài lòng về ý tưởng mà cháu đề cập”.
“Điều này sẽ giảm đi độ khó trong việc giành được hạng mục của chúng ta.
May mà có cháu, An Lan nói với chú, nói rằng ý tưởng cháu đưa ra đúng là của thiên tài, không soi mói vào đâu được!”
Lý Thần khiêm tốn nói: “Vừa hay gặp đúng thời cơ thôi ạ.
Thực ra cháu không rành về thiết kế nhưng ý nghĩa của việc thiết kế hội trường thế vận hội là cực kỳ quan trọng.
Cấp trên cần cân nhắc không chỉ về ý tưởng mà còn cả về việc làm sao phù hợp với truyền thống văn hóa, nên về khía cạnh này cháu đã bỏ ra thêm một chút công sức”.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Bất luận thế nào thì việc cháu có thể làm ra chuyện xuất sắc như vậy cũng đã khiến người khác không theo kịp rồi, không cần khiêm tốn”.
Nói tới đây, Hoắc Chấn Châu bèn đổi chủ đề: “Phía bên nhà họ Lâm, cháu hi vọng sẽ có kết quả như thế nào?”.