Lâm Lang Thiên nghiến răng.
Đúng là mặc dù chủ tịch của truyền thông Rainbow là người của hắn nhưng những người bất mãn trong nội bộ nhà họ Lâm nhiều vô kể.
Bọn họ cũng không ngại cài thêm vài con tốt vào trong truyền thông Rainbow.
Chuyện lớn như vậy mà giờ mới thông báo tới hắn, rõ ràng là có kẻ đã giở trò.
Lâm Lang Thiên với sắc mặt lạnh lùng: “Lý Thần, dám ra tay với Rainbow, tôi thấy anh chán sống rồi đấy”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Khi anh ra tay với truyền thông Huynh Đệ Hoa Nghị thì nên nghĩ tới điều này, chẳng qua tôi ra tay phản kích thôi”.
“Sao, chỉ có thể là anh đối phó với tôi chứ tôi thì không được phép hoán trả à? Trên đời này lại có đạo lý như vậy sao?”
Lâm Lang Thiên tức tới mức bật cười: “Anh là cái thá gì mà dám hoán trả? Tôi đối phó với anh là vì anh không biết điều, là do anh tự tìm đường chết!”
“Có biết bao người đã chủ động từ bỏ, tìm tới cửa quỳ xin tha mạng khi biết nhà họ Lâm tôi ra tay với họ? Lý Thần anh là cái thá gì mà dám hoán trả?”
Cộng thêm việc thời gian gần đây có sự giúp đỡ của Lý Thần, ông ấy đã thành công trong việc thâu tóm công ty của Mạnh Quốc Đàm.
Hiện tại sự nghiệp của công ty phát triển vô cùng thuận lợi, việc kinh doanh cũng phát đạt, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng rất tốt.
Vì vậy tâm trạng của Diêu Chí Quân cũng không tệ.
Tối nay ông ấy cũng định mời Lý Thần tới, cả nhà phải cảm ơn anh mới được.
Nghĩ tới đây, ông ấy kêu vợ mình đang ôm bánh để ý cổng trường còn mình thì gọi điện thoại cho Lý Thần.
Thế nhưng điện thoại vừa kết nối thì mấy người đàn ông lực lưỡng lập tức từ bốn phương tám hướng bao vây lấy chiếc xe.
Không đợi Diêu Chí Quân kịp hoàn hồn thì cửa xe đã bị mở ra, và ngay sau đó ông ấy nghe thấy tiếng hét của vợ mình.
Diêu Chí Quân cuống cuồng vứt điện thoại, còn không kịp đợi ông nói câu nào thì mấy người kia đã đập gậy vào đầu hai vợ chồng ông ấy.
Ở một khu thương mại khác ở thủ đô, âm thanh hỗn độn từ trong điện thoại vọng tới, có tiếng quát tháo của kẻ lạ, còn có tiếng kêu thét của Diêu Chí Quân.
“Diêu Chí Quân xảy ra chuyện rồi!’
Lý Thần lập tức đứng dậy, phẫn nộ lao ra.
Nhìn Lâm Lang Thiên tức giận rời đi, Hoắc An Lan nói với Lý Thần: “Kẻ này rất kích động, chẳng có chuyện gì là không làm được.
Lần này hắn sẽ không bỏ qua đâu”.
Lý Thần thản nhiên nói: “Chuyện về thị trường cổ phiếu, lẽ nào hắn có thể khiến thị trường trong nước đóng cửa sao? Vì vậy, hắn không thể nào ngăn chặn được sự phát triển của chuyện này, còn những chuyện khác, có thủ đoạn gì thì chúng ta sẽ đón nhận thủ đoạn đó”.
“Đợi vài ngày nữa, chúng ta có đủ cổ phiếu thì sẽ là ngày tàn của hắn”.
Hoắc An Lan gật đầu, đồng tình.
…
Chạng vạng, Diêu Chí Quân đang lái xe và ngâm nga hát đi tới cổng trường học chuyên cấp ba.
Hôm nay là sinh nhật trưởng thành của con trai ông.
Hai vợ chồng quyết định chúc mừng con trai mình.
Cộng thêm việc thời gian gần đây có sự giúp đỡ của Lý Thần, ông ấy đã thành công trong việc thâu tóm công ty của Mạnh Quốc Đàm.
Hiện tại sự nghiệp của công ty phát triển vô cùng thuận lợi, việc kinh doanh cũng phát đạt, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng rất tốt.
Vì vậy tâm trạng của Diêu Chí Quân cũng không tệ.
Tối nay ông ấy cũng định mời Lý Thần tới, cả nhà phải cảm ơn anh mới được.
Nghĩ tới đây, ông ấy kêu vợ mình đang ôm bánh để ý cổng trường còn mình thì gọi điện thoại cho Lý Thần.
Thế nhưng điện thoại vừa kết nối thì mấy người đàn ông lực lưỡng lập tức từ bốn phương tám hướng bao vây lấy chiếc xe.
Không đợi Diêu Chí Quân kịp hoàn hồn thì cửa xe đã bị mở ra, và ngay sau đó ông ấy nghe thấy tiếng hét của vợ mình.
Diêu Chí Quân cuống cuồng vứt điện thoại, còn không kịp đợi ông nói câu nào thì mấy người kia đã đập gậy vào đầu hai vợ chồng ông ấy.
Ở một khu thương mại khác ở thủ đô, âm thanh hỗn độn từ trong điện thoại vọng tới, có tiếng quát tháo của kẻ lạ, còn có tiếng kêu thét của Diêu Chí Quân.
“Diêu Chí Quân xảy ra chuyện rồi!’
Lý Thần lập tức đứng dậy, phẫn nộ lao ra..