Trương Chi Đông hưng phấn nói: “Ổn định rồi, may mà có Vạn Đào viết một bộ code, hàng phòng ngự của chúng ta được tăng lên chắc chắn hơn nhiều, nếu không thì chắc hôm nay lại phải thức trắng cả đêm rồi”.
Vạn Đào ngại ngùng nói: “Không có, không có, đều là sự nỗ lực của mọi người, một mình tôi thì cũng không làm được nhiều việc như vậy”.
Lý Thần cười nói: “Không cần khiêm tốn, thực lực của anh tất cả mọi người đều có thể thấy được”.
Nói xong, Lý Thần nhìn về phía Mã Hoa Đằng, cười nói: “Anh Mã, ngày mai đi cùng tôi một chuyến tới thủ đô, có hứng thú không?”
Đúng lúc này, Lý Thần lại bảo Mã Hoa Đằng đi công tác ở thủ đô, hẳn là có chuyện đặc biệt quan trọng, vì vậy Mã Hoa Đằng tò mò hỏi: “Đi thủ đô làm gì thế?”
Lý Thần cười nhẹ một tiếng, nói: “Anh có muốn trải nghiệm xem chiếc ghế chủ tịch của Vương Đại Đông ở tổng bộ của Sina êm ái như thế nào không?”
Lời nói của Lý Thần khiến tất cả mọi người trong văn phòng đều chấn động.
“Ý của anh là gì vậy?”, Từ Thần Dạ trợn tròn mắt, vẻ mặt tò mò như một đứa trẻ.
Lý Thần kéo ghế ngồi xuống, nói: “Sina hiện giờ quả thực là một doanh nghiệp lớn, cho dù là nhân tài hay kỹ thuật dự trữ, Tencent đều không thể nào so sánh được”.
“Tencent hoàn toàn không phải là đối thủ của Sina, đây là sự thật”.
“Vì vậy tôi nghĩ tới nghĩ lui, không còn cách nào tốt hơn nữa.
Nếu Sina đã ưu tú như vậy, thế thì chỉ còn cách mua lại thôi.
Khi đã mua lại thì sẽ là người một nhà, không cần lo lắng họ sẽ đánh chúng ta nữa”.
Trời **, tin được không?
Không vừa mắt cái là mua lại luôn công ty của người ta!
Chỉ vì người ta quá lớn mạnh, mình đánh không lại, vì vậy mua luôn công ty của người ta?
Việc này cũng giống như đến ngân hàng mà lười xếp hàng quá thì cứ mua luôn cả cái ngân hàng, thế thì khỏi cần phải xếp hàng nữa.
Ừm.
Về mặt logic thì không có vấn đề gì.
Đám người Trương Chi Đông đều đang run rẩy, cổ họng khô khốc, không ngừng nuốt nước bọt, nhìn vào bản hợp đồng, sau đó lại nhìn Lý Thần, cuối cùng thở dài…
Cả căn phòng im lặng như tờ, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bản PDF trên điện thoại và bản hợp đồng mới toanh trên bàn, chỉ còn lại tiếng nuốt nước bọt.
Trương Chi Đông nhéo mạnh vào người Trần Nghĩa Đan ở bên cạnh.
Trần Nghĩa Đan kêu lên một tiếng, phá vỡ sự trầm mặc của căn phòng, tức giận nói với Trương Chi Đông: “Anh nhéo tôi làm gì!”
“Tôi muốn biết đây có phải là sự thật không, tôi nghĩ rằng có lẽ mình thức trắng mấy đêm nên mệt mỏi sinh ra ảo giác.
Nhưng nhìn phản ứng của anh thì hình như là thật rồi”.
Từ Thần Dạ nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, nuốt nước bọt ừng ực, nói: “Thật, đương nhiên là thật rồi, giấy trắng mực đen, còn có con dấu chính thức, làm sao có thể là giả được”.
Mã Hoa Đằng kinh ngạc nhìn Lý Thần, không dám tin nói: “Anh mua lại Sina rồi à?”
Cả căn phòng im lặng như tờ, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bản PDF trên điện thoại và bản hợp đồng mới toanh trên bàn, chỉ còn lại tiếng nuốt nước bọt.
Trương Chi Đông nhéo mạnh vào người Trần Nghĩa Đan ở bên cạnh.
Trần Nghĩa Đan kêu lên một tiếng, phá vỡ sự trầm mặc của căn phòng, tức giận nói với Trương Chi Đông: “Anh nhéo tôi làm gì!”
“Tôi muốn biết đây có phải là sự thật không, tôi nghĩ rằng có lẽ mình thức trắng mấy đêm nên mệt mỏi sinh ra ảo giác.
Nhưng nhìn phản ứng của anh thì hình như là thật rồi”.
Từ Thần Dạ nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, nuốt nước bọt ừng ực, nói: “Thật, đương nhiên là thật rồi, giấy trắng mực đen, còn có con dấu chính thức, làm sao có thể là giả được”.
Mã Hoa Đằng kinh ngạc nhìn Lý Thần, không dám tin nói: “Anh mua lại Sina rồi à?”.