Cả Trịnh Mộ Kiếm và Tiền Thế Minh đều như phát điên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Thần, tâm trạng của họ như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục… có chút ngây như phỗng.
Thật sự có chút ngây người.
Trong trí tưởng tượng của họ, đáng lẽ lúc này Lý Thần đang người đầy máu, nằm rạp trên đất, khi nhìn thấy hai người họ sẽ điên cuồng chửi mắng, nếu không thì sẽ thảm thiết cầu xin.
Nhưng cho dù thế nào cũng không thể còn nguyên vẹn không hề hấn gì ngồi nhàn nhã trên sofa, còn uống rượu vang như vậy được, bộ dạng như đang chờ họ tự vác xác tới vậy!
Trò chơi đã được hai người họ tận tâm thiết kế này, rốt cuộc ai mới là thợ săn đây?
Tiền Thế Minh vô cùng hoảng loạn, đổ đầy mồ hôi.
Môi của Trịnh Mộ Kiếm run lên, ánh mắt vô hồn.
Hai người vô thức nhìn về phía Lưu Quân.
Lưu Quân vô cùng bình thản và lạnh nhạt, bước ra đứng phía sau Lý Thần một cách rất tự nhiên.
Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Lưu Quân, trong lòng Trịnh Mộ Kiếm đã xuất hiện câu trả lời mà hắn không muốn thừa nhận nhất.
Họ đã bị Lưu Quân phản bội rồi!
“Lưu Quân, anh dám bán đứng tôi sao!”, Tiền Thế Minh cũng hiểu ra, anh ta trừng mắt nhìn Lưu Quân, bộ dạng không thể nào tin được rồi gầm lên.
Lưu Quân không nói gì, tỏ ra như không nghe thấy.
Mà Trịnh Mộ Kiếm tức giận đến mức quay ngược lại tát vào mặt Tiền Thế Minh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là người mà mày nói là đáng tin à? Mẹ kiếp một thằng phản bội!”
Tiền Thế Minh choáng váng trước cái tát của Trịnh Mộ Kiếm.
Anh ta che mặt không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Trịnh Mộ Kiếm, nỗi sợ hãi và hoảng loạn chiếm trọn trái tim anh ta.
Lúc này, anh ta làm gì còn nửa phần ngạo mạn như ban nãy?
Lý Thần ngẩng đầu uống cạn ly rượu, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
“Xem ra, trò chơi của mấy người cũng chỉ tới như vậy thôi à?”
Trước những lời nói của Lý Thần, Trịnh Mộ Kiếm hít một hơi thật sâu, run rẩy nói: “Lý Thần… Không, đại ca Lý, mọi chuyện đều là do Tiền Thế Minh khốn kiếp này xúi giục tôi, tôi hoàn toàn không muốn báo thù anh, là hắn, Lưu Quân cũng là do hắn tìm tới!”
“Hắn nói muốn giết chết anh, sau đó làm nhục Tô Vãn Thanh, mọi chuyện không hề liên quan gì đến tôi, anh muốn trả thù thì cứ tìm hắn!”
“Đại ca Lý, anh tha cho tôi đi”.
Trịnh Mộ Kiếm không thể ngờ rằng, hôm nay bố hắn bảo hắn tới để xin lỗi, quả thực hắn đã tới để xin lỗi thật.
Chỉ là không cam tâm bị sỉ nhục vì vậy hắn đã lên kế hoạch cho hành động này.
Hắn không thể tưởng tượng được nếu như gia đình hắn biết toàn bộ chuyện này, là hắn khiến cho xưởng đóng tàu bị xóa sổ thì kết cục của hắn sẽ như thế nào.
Vì vậy Trịnh Mộ Kiếm định nhún nhường.
Cho dù thế nào, cứ bán đứng Tiền Thế Minh trước, dập tắt cơn giận của Lý Thần đã rồi tính tiếp.
Mà Tiền Thế Minh không thể tin được Trịnh Mộ Kiếm lại bán đứng mình vào lúc này, anh ta phẫn nộ gầm lên: “Trịnh Mộ Kiếm, rõ ràng là anh gọi điện cho tôi, bảo anh giúp tôi tìm…”
Anh ta chưa kịp nói hết lời, Trịnh Mộ Kiếm đã đá một nhát khiến anh ta bay ra, rống lên: “Nếu không phải vì mày, tao sẽ hồ đồ như vậy sao? Mẹ kiếp, mày im ngay miệng cho ông!”
“Được rồi!”
Giọng nói của Lý Thần truyền đến, cắt ngang cảnh hai con chó đang cắn nhau.
“Anh Trịnh, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, cũng chẳng phải kẻ ngốc, có những chuyện nhìn thấu mười mươi rồi, anh còn cố ngụy biện làm gì?”
Nói xong, Lý Thần nhìn Tiền Thế Minh đang vô cùng tức giận và ấm ức bằng ánh mắt bình thản, cười nhẹ nói: “Tiền Thế Minh cũng chỉ là một con chó chạy việc vặt thôi, anh ta có gan làm ra chuyện như này sao?”
Nghe thấy câu này, Trịnh Mộ Kiếm lại bình tĩnh lại.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lý Thần, nói: “Anh muốn như thế nào?”
“Tôi muốn thế nào à?”, giọng nói của Lý Thần rất vui vẻ, như thể anh đang chào hỏi một người bạn vậy.
Nhưng ngay sau đó, Lý Thần đột nhiên cầm ly rượu vang trên bàn lên, giơ tay đáp thẳng vào đầu của Trịnh Mộ Kiếm..