Nghĩ tới việc kinh doanh của gia tộc, nghĩ tới ánh mắt đoạn tuyệt tàn nhẫn của bố trước khi Trịnh Mộ Kiếm bước ra ngoài thì cơ thể hắn tức tới mức run rẩy.
Lý Thần thản nhiên nhìn hắn và cũng không nói gì.
Một lúc lâu sau khi nghiến răng, Trịnh Mộ Kiếm chậm rãi cúi đầu và gập đầu gối.
Bụp.
Hai đầu gối của Trịnh Mộ Kiếm đập xuống đất phát ra âm thanh nặng nề.
“Cô Tô, tôi sai rồi, cầu xin cô tha thứ”.
Trịnh Mộ Kiếm cúi đầu, lên tiếng.
“Nói nhỏ quá, không nghe thấy”.
Trịnh Mộ Kiếm coi như không để bụng, ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ như máu và gầm lên: “Cô Tô, tôi sai rồi, cầu xin cô tha thứ!”
Lý Thần cười rồi quay về chỗ ngồi và nói giọng thản nhiên:"Cút đi!”
Hai tay Trịnh Mộ Kiếm đặt lên đùi, từ từng đứng dậy và nhìn hai người bọn họ với đôi mắt oán hận tới tột cùng rồi quay người lao ra khỏi căn phòng.
“Lý Thần, e rằng hắn sẽ không bỏ qua đâu”, Tô Vãn Thanh đặt điện thoại xuống nói với Lý Thần: “Vừa rồi chúng ta làm có quá đáng không?”
“Chắc chắn là không.
Vừa rồi ánh mắt của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống mình và cậu”, Lý Thần gật đầu, một cậu chủ của một gia tộc như vậy không phải là anh chưa thấy bao giờ.
Không phải Hà Chí Thành cũng như hắn sao? Vậy mà giờ Hà Chí Thành còn không bằng cả một con chó.
“Vậy hắn có làm ra những việc mất đi lý trí không?”, Tô Vãn Thanh hỏi.
Lý Thần cười thản nhiên, nói với vẻ ý vị: “Hắn không mất đi lý trí thì sao chúng ta có cơ hội đạp đổ nhà họ Trịnh chứ?”
Bên dưới khách sạn, Trịnh Mộ Kiếm lao ra, ngồi vào xe và đóng rầm cửa lại rồi thở hồng hộc.
Sau khi đóng rầm cửa, Trịnh Mộ Kiếm đấm mạnh vào vô lăng, giọng nói hằn học, oán hận của hắn vang vọng trong xe.
“Lý Thần, Tô Vãn Thanh, chúng mày đợi đấy.
Cơn tức này tao có chết cũng nuốt không trôi!”
Dường như Trịnh Mộ Kiếm nhớ ra điều gì bèn lấy điện thoại ra bấm và gầm lên: “Tiền Thế Minh, anh mau tới gặp tôi, tôi phải giết chết cặp nam nữ chó má đó!”
“Cậu Trịnh, tôi lập tức tới tìm cậu!”
Tiền Thế Minh nhận được điện thoại của Trịnh Mộ Kiếm thì lập tức tắt máy và đi ngay.
Một lúc sau anh ta đã tới địa điểm mà Trịnh Mộ Kiếm chỉ định.
Khi thấy bộ dạng của Trịnh Mộ Kiếm thì anh ta sững sờ.
“Cậu Trịnh, sao thế?”
Lúc này, trên khuôn mặt Trịnh Mộ Kiếm là một dấu tay hằn đỏ, bộ dạng của hắn trông vô cùng u ám.
Tiền Thế Minh không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không dám tưởng tượng có ai ở Tân Hải này lại to gan dám đánh cả Trịnh Mộ Kiếm.
“Tôi muốn giết chết Lý Thần, không ngại bất cứ cái giá nào!”
Trịnh Mộ Kiếm nhìn Tiền Thế Minh bằng vẻ dữ tợn và gằn giọng nói.
Tiền Thế Minh co giật khóe miệng, định hỏi nguyên nhân nhưng lại nuốt ngược lời trở lại, không dám nói một lời thừa thãi nào.
Anh ta thầm nghĩ, không phải là Lý Thần ra tay đánh Trịnh Mộ Kiếm đấy chứ?
Dù có thế nào thì việc Trịnh Mộ Kiếm muốn giết chết Lý Thần cũng là một chuyện cực kỳ tốt.
Vì vậy Tiền Thế Minh cũng không nghĩ nhiều chỉ sà tới nói nhỏ với Trịnh Mộ Kiếm: “Cậu Trịnh, nếu cậu thật sự muốn xử bọn họ thì tôi có cách, chắc chắn sẽ khiến chúng sống không bằng chết”.
Trịnh Mộ Kiếm nhìn Tiền Thế Minh chăm chăm, trầm giọng nói: “Đừng có dông dài, nói thẳng đi!”
Tiền Thế Minh cười he he nói: “Cậu Trịnh, Lý Thần và Tô Vãn Thanh có ngầu thế nào thì cũng chỉ là hai kẻ bình thường.
Chúng ta hoàn toàn có thể tìm người có thực lực mạnh hơn và đánh phế Lý Thần rồi trói Tô Vãn Thanh lại”.
“Tới khi đó, cậu Trịnh muốn làm gì người đẹp Tô Vãn Thanh thì do cậu quyết! Dù là trước mặt Lý Thần cưỡng ép cô ta thì Lý Thần cũng chỉ biết quỳ đó mà kêu gào thôi"..