Biết rõ Trịnh Mộ Kiếm muốn dùng tiền để đè bẹp đối phương, hai người đàn ông đi theo đương nhiên phải nắm bắt thời cơ, lập tức phối hợp: "Cậu Trịnh hào phóng quá, chỉ là hơn trăm nghìn tệ thôi mà.
Nhưng mà với một số người mà nói, làm mấy năm chắc cũng chả kiếm nổi ấy chứ?"
"Đừng nói như vậy, người ta khó khăn lắm mới tiết kiệm được tiền lương nửa năm, đưa người đẹp đến nhà hàng năm sao tiêu pha một tí, kết quả lại bị anh nói trúng tim đen thế, lát nữa về làm sao dám ra vẻ nữa?"
"Hahaha!"
Tiếng cười đùa và chế nhạo không ngừng truyền đến, sắc mặt của Lý Thần vẫn rất bình tĩnh.
"Quản lý, gọi món."
Khi người quản lý bước tới, vừa nhìn là biết khách hàng ở hai bàn này đang so khè với nhau, quản lý cũng đang hóng xem kịch hay.
"Những thứ bàn kia đã gọi, đều mang lên cho bàn tôi một phần, ngoài ra cho tôi thêm hai hộp trứng cá muối".
Nghe thấy lời của Lý Thần, quản lý ngây người ra.
"Hai...!hai cái hộp!?"
"Anh à, vừa nãy chắc anh cũng nghe thấy giá rồi.
Một hộp 6 gam, hai hộp 12 gam.
Giá hai trăm bốn mươi nghìn..."
Người quản lý nhấn mạnh giá trứng cá muối một cách vô thức.
“Những thứ này ăn dè dặt từng chút một thì có ý nghĩa gì, đã ăn phải ăn một miếng lớn thì mới nếm ra được hương vị”, Lý Thần thản nhiên nói.
Quản lý thấy vậy cũng không dám ho he thêm lời nào nữa, người có thể bỏ ra hơn hai trăm nghìn cho một bữa ăn hoàn toàn không phải là người mà ông ta có thể động vào được, vì vậy liền nhanh chóng quay đầu đi đặt đơn.
Khuôn mặt của Trịnh Mộ Kiếm trở nên khó coi vô cùng.
Hắn mua trứng cá muối theo gam, Lý Thần vừa mở miệng đã mua ngay hai hộp.
Việc này khiến hắn cảm thấy mình vừa bị Lý Thần đè bẹp.
"..."
Nhưng quả thực là như vậy.
Trịnh Mộ Kiếm giàu có nhưng cũng có giới hạn, xét cho cùng, tiền của hắn đều là từ tiền tiêu vặt hàng tháng mà nhà họ Trịnh cho.
Dù hắn có xa hoa đến đâu thì cũng chưa đến mức có thể chi hai ba trăm nghìn cho một bữa ăn.
Chuyện này nếu như để gia đình biết thì sẽ rắc rối to mất.
Khoé miệng co giật, vẻ mặt Trịnh Mộ Kiếm vô cùng u ám, nhìn chằm chằm Lý Thần, nói: "Đừng gồng quá, không sau này trả không nổi đâu".
Lúc này, món ăn của hai bàn đã được dọn ra, Lý Thần trực tiếp mở một hộp trứng cá muối, đổ hết toàn bộ lên gan ngỗng, cắn một miếng, hơi nhíu mày.
Nó không ngon như mong đợi.
Lý Thần cầm hộp trứng cá muối còn lại, vẫy tay với người phục vụ đang nghi ngờ nhân sinh, sau đó nói một hai câu gì đó.
Sắc mặt của nhân viên phục vụ lập tức thay đổi.
Tô Vãn Thanh cười khúc khích.
Trịnh Mộ Kiếm nhìn thấy cảnh này giống như bị mèo cào, bởi vì hắn không biết Lý Thần đã nói gì với người phục vụ, hắn linh cảm được rằng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Ngay sau đó, người phục vụ khó xử nhìn Lý Thần, sau đó lại nhìn Trịnh Mộ Kiếm.
Cuối cùng, anh ấy nuốt nước bọt, cầm hộp trứng cá muối đi tới.
"Cậu làm gì vậy?"
Trịnh Mộ Kiếm nhìn người phục vụ đang đi về phía mình, hỏi với vẻ bực bội và tức giận.
Người phục vụ cười khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Anh kia nói rằng, không nhẫn tâm nhìn ba người ăn uống tằn tiện như vậy nên tặng anh một hộp, ăn cho thoải mái...!Đây là nguyên văn lời nói của anh ấy".
Ăn uống...!tằn tiện?
Trịnh Mộ Kiếm cảm thấy một cơn giận bùng lên trong lồng ngực, cả đời này hắn chưa từng nhục nhã như vậy.
Hơn nữa trước giờ hắn luôn ngạo mạn rằng mình trên cơ người khác.
Trịnh Mộ Kiếm đột ngột đứng lên, trợn mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lý Thần.
Hắn đang định hầm hổ chửi bới Lý Thần một trận, đột nhiên một thanh niên từ bên ngoài chạy vào, vội vàng chạy tới trước mặt hắn..