Ông cụ cười nói: “Tôi vẫn còn sống trên đời này, nói không chừng sẽ biến thành lão yêu tinh cũng nên”.
Nói xong, ông cụ xua tay, nói: “Tôi cũng mệt rồi, lên trên nghỉ ngơi trước, Lý Thần à, tối nay ở lại ăn cơm nhé”.
“Vâng ạ”, Lý Thần đứng dậy đưa ông cụ lên lầu.
Bữa tối, Hoắc Chấn Châu cũng tranh thủ thời gian quay về.
Trên bàn ăn, Hoắc Chấn Châu và Lý Thần bàn kỹ về một số nội dung hợp tác.
“Nếu nền kinh tế Hồng Kông muốn nhanh chóng phục hồi, cách tốt nhất với chính phủ Hồng Kông đó là bắt đầu từ bất động sản, vì vậy ngành bất động sản sẽ sớm mở ra sự phát triển vượt bậc”.
Quan điểm của Lý Thần được Hoắc Chấn Châu tán thành.
Ở bất kỳ quốc gia hay khu vực nào, ngành bất động sản chắc chắn là ngành trụ cột có thể phát triển kinh tế một cách nhanh chóng.
Do đó, dù bất động sản ở Hồng Kông đang trong giai đoạn suy thoái nhưng rất nhanh thôi sẽ có bước khởi sắc.
“Vì vậy, cháu định tương lai sẽ triển khai một công ty bất động sản tại Hồng Kông.
Mặc dù thị trường ở đây cạnh tranh rất khốc liệt nhưng chắc chắn vẫn có cơ hội cho cháu”.
Lý Thần cười nói với Hoắc Chấn Châu: “Chú Hoắc, chú có hứng thú không?”
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Một phần lớn sản nghiệp của nhà họ Hoắc là bất động sản, chú đương nhiên là có hứng thú rồi.
Nhưng Lý Thần à, cháu định mua tài sản tích trữ hay tự mình phát triển?”
“Mua đất phát triển”, Lý Thần nói một cách dứt khoát.
Anh có ký ức của thế hệ sau, biết chỗ nào ở Hồng Kông giá nhà sẽ tăng lên cao nhất trong tương lai, đương nhiên không cần đi đường vòng rồi.
“Tuy nhiên kinh doanh bất động sản ở Hồng Kông, yêu cầu về vốn cũng rất cao đấy”, Hoắc Chấn Châu nói.
Lý Thần gật đầu, mặc dù tổng tài sản của anh hiện đã lên tới 10 tỷ.
Nhưng trong 10 tỷ này, 2 tỷ sẽ được để lại trên thị trường chứng khoán Hồng Kông để tiếp tục kiếm tiền.
1,8 tỷ đã đầu tư vào tập đoàn giải trí Thần Thanh.
Trong tay anh chỉ còn lại 6,2 tỷ tiền vốn.
Trông có vẻ rất nhiều, nhưng nếu muốn chơi bất động sản ở Hồng Kông thì vẫn chưa đủ.
“Chờ chứng khoán Hồng Kông phục hồi”, Lý Thần cười nhẹ, tràn đầy tự tin.
Quỹ đầu tư 2 tỷ mà Lý Thần giao cho Ngô Mike vẫn cần nhà họ Hoắc trông chừng giúp, nên Hoắc Chấn Châu biết chuyện này.
“2 tỷ đó của cháu, chú tin rằng với năng lực của cháu có thể kiếm thêm được rất nhiều.
Nhưng trong thời gian ngắn thì có thể kiếm được bao nhiêu? Theo chú thấy, bất động sản Hồng Kông năm sau sẽ bắt đầu khởi động rồi”, Hoắc Chấn Châu tò mò nói.
“Đủ rồi, đến lúc đó, 2 tỷ này nhất định sẽ tăng lên gấp ba”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
Mọi người trên bàn ăn đều bị dọa một phen hết hồn.
Bây giờ cách cuối năm chỉ còn hai tháng.
Tới đầu năm sau, cho dư dả thời gian ra thì cũng chỉ còn bốn tháng.
Lợi nhuận 300% trong bốn tháng?
Hoắc Hoàn Vũ nhìn Lý Thần, chỉ cảm thấy anh chàng này mỗi ngày lại đạt tới đỉnh cao ra vẻ mới.
Người này khi ra vẻ, dường như không hề có giới hạn vậy!
Khi nào mình mới có thể đạt được tới cảnh giới này.
Nếu như đây không phải lời Lý Thần nói, người khác sẽ cho rằng anh là kẻ ngốc.
“Được, vậy chú sẽ dặn người theo dõi đầu tư kỹ lưỡng một chút”, Hoắc Chấn Châu cười nói.
“Có tiền cùng nhau kiếm, khi vốn của nhà họ Hoắc vào, có thể khuấy động cổ phiếu mà cháu đã chọn trước đó là một chuyện tốt”, Lý Thần cười nói.
…
Nhà họ Lý.
Bộp một tiếng, một tờ tạp chí bị ném ra xa, Lý Minh Đường nhìn chằm chằm vào “Tuần báo kinh tế Châu Á” trên mặt đất với ánh mắt u ám, tức giận nói: “Đám biên tập viên này điên rồi à, loại người này mà cũng cho lên trang bìa được!”.