Ngô Mike chỉ là một vai nhỏ, không đáng để Lý Thần làm to chuyện, mục tiêu của anh là Ngô Kim Mẫn, hay có thể nói là quét dọn nhân viên cấp cao của điện ảnh Hoan Ngu.
Ngô Kim Mẫn là nhân viên cấp cao của công ty trong nhiều năm, không biết đã ăn chặn của công ty bao nhiêu rồi, nếu không con trai ông ta là Ngô Mike sẽ không có gan để ra tay với các nghệ sĩ của công ty.
Không phải Lâm Minh không biết, mà Ngô Kim Mẫn quả thực là kẻ đi theo ông ấy nhiều năm, mặt khác, nội bộ điện ảnh Hoan Ngu cũng phức tạp, dây mơ rễ má với nhau, Lâm Minh muốn xử lý cũng rất rắc rối.
Nhưng bây giờ thì khác.
Lý Thần cũng không định dây dưa dài dòng, đã ra tay là phải đánh mạnh luôn, không chỉ để lập uy, mà còn muốn quét sạch đám tạp âm trong công ty, anh là người thống trị duy nhất.
"Xin lỗi, sếp Lý, tôi…"
Ngô Kim Mẫn nói với một sắc mặt khó coi, muốn lạt mềm buộc chặt.
“Không cần xin lỗi”, Lý Thần lại ngắt lời ông ta.
"Nể tình ông ở điện ảnh Hoan Ngu nhiều năm như vậy, không có công lao, cũng có khổ lao.
Tôi cho ông thể diện, ngày mai chủ động trình đơn từ chức lên tôi đi".
Những lời của Lý Thần đã khiến sắc mặt Ngô Kim Mẫn thay đổi đến chóng mặt.
Bao gồm cả ông ta, tất cả các nhân viên cấp cao đều nghĩ rằng Lý Thần chỉ đang phủ đầu ra oai thôi.
Nhưng cú đánh này, đã đánh tới cùng, cổ tay giáng đòn quả là mạnh mà.
Trong sự kinh ngạc không tin nổi, Ngô Kim Mẫn tức giận nói: "Lý Thần, ý cậu là gì!?"
“Tôi biểu đạt còn chưa rõ ý sao?”, Lý Thần nhẹ giọng nói.
"Nói thế nào tôi cũng là người kỳ cựu của công ty, dưới trướng tôi có một nhóm lớn, một khi tôi rời đi, cậu không sợ toàn bộ công ty sẽ không hoạt động được sao?", Ngô Kim Mẫn trực tiếp đe dọa.
Đôi mắt ông ta oán hận nhưng vẫn toát lên sự tự tin và chắc chắn.
Ông ta không tin Lý Thần dám đập mình đến cùng.
Lý Thần dửng dưng nhìn Ngô Kim Mẫn, trong mắt chỉ có sự thờ ơ, không có một chút nhượng bộ nào mà Ngô Kim Mẫn mong đợi.
"Trái đất thiếu ông thì không quay tiếp được nữa à?"
Lý Thần lạnh lùng nói: "Giờ ông nói cho tôi nghe xem, ai sẽ đi theo ông, con sâu làm rầu nồi canh, bỏ đi thêm người tôi còn cảm ơn ông đã tiết kiệm thời gian giúp tôi tìm ra chúng ấy".
Cơ thể Ngô Kim Mẫn run lên vì tức giận, đồng thời cũng có cảm giác tuyệt vọng vì ngày tàn sắp ập đến.
"Được! Đợi đấy, đừng quá tự cao tự đại! Công ty điện ảnh Hoan Ngu không phải thứ chết tiệt như cậu muốn xoay chuyển là xoay chuyển được đâu!"
Sau khi Ngô Kim Mẫn nói xong với một chất giọng rất oán hận, liền quay đầu, chật vật rời đi.
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, lúc này Ngô Kim Mẫn đã dùng đến cái chức phó giám đốc, chứng minh được Lý Thần thật sự dám ra tay, còn ai dám nhảy ra lúc này nữa?
Lý Thần cũng không thèm đếm xỉa đến Ngô Kim Mẫn, ánh mắt hướng về phía Ngô Mike đang mềm nhũn trên ghế không đứng dậy được, thờ ơ nói: "Anh có muốn tôi gọi người mời anh ra ngoài không?"
Ngô Mike run rẩy đứng lên, bỏ chạy mà không quay đầu lại.
Tại cuộc họp, sau khi Ngô Kim Mẫn và con trai rời đi, mọi người đều nhìn Lý Thần, chờ anh lên tiếng.
"Tôi không biết trước đây công ty như nào, nhưng bây giờ, công ty đã được tôi mua lại, vì vậy phải làm việc theo quy tắc của tôi".
"Có năng lực, ở trên".
"Không có năng lực, ở dưới".
"Mấy con sâu làm rầu nồi canh như Ngô Kim Mẫn, cứ bắt được là bỏ, không nể tình!"
"Tôi tuyên bố điện ảnh Hoan Ngu chính thức đổi tên thành tập đoàn giải trí Thần Thanh".
"Chia thành ba nhóm kinh doanh: điện ảnh Thần Thanh, truyền hình Thần Thanh, quản lý Thần Thanh".
"Ba nhóm kinh doanh lần lượt phụ trách mảng phim truyền hình và điện ảnh, ca hát và chương trình tạp kỹ, đồng thời giám sát các nghệ sĩ ký hợp đồng của tập đoàn giải trí Thần Thanh".
"Trước mắt CEO Lý Nhiễm vẫn sẽ là CEO, vị trí khác sẽ được sắp xếp lại.
Sau khi việc bổ nhiệm được ban giám đốc thông qua, một văn bản chính thức sẽ được ban hành để thông báo cho tất cả nhân viên trong công ty"..