Hắn đã nhốt mình trong văn phòng và không ra ngoài trong một thời gian dài.
Hắn biết rằng trải qua lần này, hắn ở Hồng Kông đã khiến cả gia đình mất mặt, sau này tuyệt đối sẽ không có ai chịu hợp tác với hắn nữa.
Một nhà giao dịch nếu như không có phía tư bản đầu tư cho bản thân, vậy thì thứ chờ đợi hắn chỉ có cái chết mà thôi.
Jack Chen thậm chí còn cân nhắc đến việc có nên đi phát triển ở các nước khác hay không.
Nhưng vào lúc này, người của Hoắc Hoàn Vũ lại tới tìm hắn.
Trước lời gọi của Hoắc Hoàn Vũ, hắn không dám không tới.
Nhưng vừa tới hắn đã nhìn thấy Lý Thần ngồi trên sân thượng, quay lưng lại, ngẩng đầu nhìn trời xanh, dưới tán dù, mặc một bộ vest trắng trông thật là bảnh bao.
Ngay cả Jack Chen cũng phải thừa nhận rằng ngoại hình và khí chất của Lý Thần vô cùng nổi bật trong đám đông.
Người này mặc dù xuất thân hơi khiêm tốn chút, nếu như xuất thân trong một gia tộc giàu có ở Hồng Kông thì e là đã sớm bay lên trời từ lâu rồi.
Trong lúc Jack Chen nghĩ như vậy, hắn đã đi tới trước mặt Hoắc Hoàn Vũ và Lý Thần.
“Ngồi đi”.
Lý Thần chỉ vào chiếc ghế trống duy nhất.
Jack Chen cười nhạo nói: “Anh gọi tôi tới là muốn tiếp tục sỉ nhục tôi à? Anh cứ trực tiếp bắt đầu luôn đi, thắng làm vua, thua làm giặc.
Tôi không có gì để nói cả, nhưng ngồi xuống thì không cần đâu”.
“Sỉ nhục anh?”
Lúc này Hoắc Hoàn Vũ không vui rồi, giọng điệu u ám nói: “Mẹ kiếp, anh vẫn chưa nhận thức rõ về bản thân à? Thật sự coi mình là cái thứ gì rồi, biết chúng tôi bận như thế nào không, một đống việc đang chờ xử lý đây này, còn có thời gian mà gọi anh tới sỉ nhục sao? Anh nghĩ rằng mình quan trọng tới vậy à?”
Jack Chen bị mắng tới mức nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Vậy các anh gọi tôi tới đây làm gì, chẳng lẽ lại muốn kết giao bạn bè sao?”
“Nói kết giao bạn bè thì không được chuẩn lắm, nhưng ở một khía cạnh nào đó thì cũng không thể nói là sai được”, Lý Thần cười nhẹ.
Jack Chen nhìn Lý Thần đầy ác ý, hắn cảm thấy người đàn ông này càng lúc càng khó đoán.
“Hồng Kông là một nơi rất quan trọng, nhưng tôi không thể ở lại đây mãi được, vì vậy tôi cần một người thay tôi giải quyết một số việc kinh doanh ở Hồng Kông”.
Lý Thần nói thẳng, gật đầu nhìn Jack Chen, sau đó nói tiếp: “Anh chính là người được chọn”.
Jack Chen nghe xong liền bật cười, nói: “Anh không ghi hận mà ngược lại còn trọng dụng tôi sao? Anh cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi dễ bị lừa gạt lắm à?”
Lý Thần đứng dậy, đi tới bên cạnh lan can.
Jack Chen không biết làm gì nên cũng đành đi theo, đứng cách Lý Thần một khoảng cách nhất định.
Lúc này, nếu như không phải có đám vệ sĩ đứng cách đó không xa, Jack Chen thật sự có ý nghĩ muốn đẩy Lý Thần từ trên xuống.
Nhưng hắn chỉ nghĩ vậy thôi, Jack Chen biết rằng một khi mình làm vậy, trước khi hắn kịp ra tay đã bị người ta xử lý rồi.
Mặc dù hận Lý Thần, nhưng hắn cũng không thể kéo bản thân vào chỗ chết được.
“Hồng Kông đúng là một thành phố mê người, tràn đầy cám dỗ, phải không?”
Lý Thần ngẩng đầu, đón nhận làn gió biển mát rượi từ độ cao mấy trăm mét, đứng trước toàn bộ thành phố cảng, nói.
Hồng Kông, nơi vừa trải qua cuộc khủng hoảng kinh tế.
Hôm nay bầu trời xanh ngắt như vừa được gột rửa, ánh nắng vàng rực rỡ.
Những tòa nhà cao tầng sáng trưng, đường phố bên dưới tấp nập khách du lịch, xe cộ đưa đón, vạn vật đều vô cùng thịnh vượng.
“Anh không muốn đứng trên đỉnh thành phố này và tận hưởng cảnh đẹp của nó sao?”, Lý Thần nhẹ nhàng nói..