Vẫn ở trong căn biệt thự hẻo lánh đó.
Lưu Đại Hùng đang đứng ở một bên vừa xấu hổ vừa tức giận, vẻ mặt của Lý Diệu Khang thì ảm đạm, trông rất khó coi.
Ở một bên, Rogers đang ngồi, gõ ngón tay lên bàn, lạnh lùng nói: "Ông Lưu, tôi nghĩ ông quả là ngu ngốc.
Không thấy nổi cái bẫy rõ ràng như vậy, lại còn lao đầu vào".
Biểu cảm của Lưu Đại Hùng càng ngày càng trở nên xấu xí.
Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng Lưu Đại Hùng không hề biện hộ cho mình.
Ông ta biết rằng lúc này, thứ mọi người nhìn vào là kết quả chứ không phải là lý do.
Kết quả là ông ta không những không đánh sập được chứng khoán Hồng Kông theo kế hoạch đã định sẵn mà còn rơi vào bẫy của đối thủ, dẫn đến thua lỗ hàng trăm triệu.
Lúc này, càng nói càng sai.
Lý Diệu Khang hừ lạnh một tiếng, mặc dù ông ta cũng không hài lòng với biểu hiện phế vật của Lưu Đại Hùng, nhưng ông ta vẫn nói: "Việc đã rồi, nói nhiều cũng vô ích".
"Tôi vừa nhận được tin tức là người nhà họ Hoắc đã đề cử Lý Thần là người chủ trì kế hoạch giải cứu này.
Hiện tại có thể chắc chắn chuyện sáng nay là do Lý Thần làm".
Đúng lúc này, một người đàn ông phương Tây lạnh lùng bước đến chỗ Rogers, đưa ra một bản tài liệu.
"Lý Thần? Tên thanh niên đó …", Rogers cúi đầu lật xem thông tin trong tay, đột nhiên cười nói: "Thật thú vị.
Không ngờ thanh niên này lại đem đến cho chúng ta một bất ngờ thú vị đến vậy!"
"Trước đó, cậu ta đã kiếm được hũ vàng đầu tiên trên thị trường kỳ hạn ở đại lục, sau đó cậu ta kiếm được rất nhiều tiền trên thị trường dầu thô quốc tế.
Không ngờ nhà đầu tư tư nhân bí ẩn mà quỹ lượng tử của chúng tôi đang tìm kiếm thực ra lại là cậu ta".
Nghe vậy, Lý Diệu Khang và Lưu Đại Hùng rất ngạc nhiên.
“Có vẻ như trước đây chúng ta đã đánh giá thấp cậu ta quá nhiều!”, Lý Diệu Khang nói đầy ẩn ý.
“Các ông có thể tìm được tin tức của Lý Thần trong khoảng thời gian ngắn như vậy sao?”, Lưu Đại Hùng nheo mắt, kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, nói.
Rogers nhún vai và thản nhiên nói: "Ông phải tin vào khả năng của quỹ lượng tử chứ.
Khách hàng và tình báo của chúng tôi ở khắp nơi trên thế giới.
Chỉ cần ông trả giá hời, đến tổng thống Mĩ hôm nay mặc quần lót màu gì tôi cũng có thể nói cho ông biết nữa là".
"Buổi chiều tôi sẽ đến nhà họ Hoắc.
Một mặt, tôi phải theo dõi động thái của họ.
Mặt khác, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Vậy thì ở đây …", Lý Diệu Khang nhìn Rogers.
“Ông không phải lo lắng đâu”, Rogers thẳng thắn nói: “Ở đây sẽ do người của quỹ lượng tử tôi phụ trách”.
Lưu Đại Hùng không cam tâm bị gạt ra ngoài, vội vàng hỏi: "Còn tôi?"
"Ông ở bên cạnh đứng xem đi".
Lý Diệu Khang thở dài, lặng lẽ liếc nhìn Lưu Đại Hùng.
Mặc dù rất thất vọng với Lưu Đại Hùng, nhưng Lý Diệu Khang không thể đá đít ông ta đi lúc này.
Không có gì phải lo lắng khi hợp tác với quỹ lượng tử cho đến nay, nhưng Lý Diệu Khang hiểu rõ hơn ai hết rằng quỹ lượng tử là một con sói ăn thịt người chính hiệu.
Bản thân đến nhà của nhà họ Hoắc, lại không có người của mình theo sát quỹ lượng tử, cho nên ông ta không thể an tâm.
Lưu Đại Hùng hiểu ánh mắt của Lý Diệu Khang, chỉ có thể gật đầu.
Rogers dường như không biết sự trao đổi giữa hai người và nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ, tôi và nhóm đã chuẩn bị 150 tỷ đô la Hồng Kông để đối phó với việc giải cứu thị trường của chính quyền Hồng Kông và giới nhà giàu địa phương ở Hồng Kông, cộng với 50 tỷ của hai ông".
Đưa hai ngón tay lên: "200 tỷ, mà tổng số tiền cứu trợ của thành phố Hồng Kông chỉ là 100 tỷ, cộng với việc tôi có đội giao dịch viên hàng đầu thế giới, họ lấy cái gì để đấu với tôi đây?"
Nghe được những lời này, Lý Diệu Khang đứng dậy nói: "Vậy được, mọi việc đã theo kế hoạch, hiện tại tôi sẽ đến nhà họ Hoắc, sắp đến giờ rồi, tôi sẽ tới đó trước khi thị trường buổi chiều mở cửa".
....