"Nhưng có giải cứu thị trường vào ngày mai hay không thì còn tùy thuộc vào tình hình".
Hoắc An Lan trầm ngâm, nói: "Ý của anh là, nếu ngày mai thị trường vẫn trong thế cục bị sập, anh sẽ không ra tay, nhưng nếu có người ngấm ngầm muốn mở rộng mức độ nghiêm trọng của cuộc khủng hoảng kinh tế này, anh sẽ ra tay?"
Lý Thần cười nói: "Thông minh! Dù tôi có tài giỏi đến đâu, tôi cũng không thể chống lại xu hướng chung của bong bóng kinh tế vỡ.
Rõ ràng có thể kiếm tiền bằng cách tận dụng xu hướng, thế mà cứ nhất định đi ngược lại xu thế thì đúng là úng não mới làm thế".
"Nhưng nếu có sự tham gia của tư bản bên ngoài, kinh tế thành phố Hồng Kông bị bóp chết một cách cố ý, thì đó không phải là thảm họa tự nhiên nữa, mà là một thảm họa do con người tạo ra! Tôi nhất định sẽ ra tay!"
"Hơn nữa, cho dù tôi không ra tay, thì chính quyền Hồng Kông và giới nhà giàu thành phố Hồng Kông cũng sẽ ra tay, nên đến lúc đó chúng ta vẫn cứ nên thuận theo xu thế thôi!"
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đến gần cảng Victoria.
Hoắc An Lan đậu xe, hai người cũng như bao đôi trẻ bình thường sánh vai nhau đi trên cầu dành cho người đi bộ.
Thành phố Hồng Kông đất chật, người đông, phần lớn đường xá rất hẹp nên cầu đi bộ đã trở thành một thắng cảnh độc đáo của thành phố Hồng Kông.
Lúc này không còn sớm nữa, nhưng đối với một đô thị quốc tế hóa như thành phố Hồng Kông, không có lúc nào là vắng vẻ cả.
Trên cầu đi bộ vẫn tấp nập người qua lại, nhưng hầu hết người qua đường đều bàn tán xôn xao về thị trường chứng khoán hôm nay, ai nấy đều vội vã, đâu đâu cũng có những gương mặt buồn bã.
Khi Lý Thần và Hoắc An Lan đang mỉm cười đi về phía cảng Victoria, thì Lý Minh Đường và Lưu Tử Hào đang vui vẻ ngồi trong một quán bar ngoài trời cách đó không xa cụng ly với nhau.
"Anh Lý, hôm nay quá là đã luôn! Cảm ơn anh Lý đã kéo tôi đi kiếm tiền, nghe lệnh của anh chọn chứng khoán Hồng Kông theo giá giảm, giúp tôi hôm nay kiếm được mấy chục triệu!", Lưu Tử Hào phấn khích nói với Lý Minh Đường.
Lý Minh Đường nghe Lưu Tử Hào khen, cười nhạt nói: "Đây đã là cái gì? Anh đi theo tôi thì sau này đảm bảo thứ kiếm được chính là tiền.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi".
"Nhìn biểu cảm ‘thôi chết mẹ rồi’ của những người đó làm tôi cười ỉa.
Họ nào có hiểu gì về cổ phiếu chứ? Họ chỉ xứng đáng là bia đỡ đạn thôi!"
Lưu Tử Hào thoải mái dựa vào trên ghế, cảm thụ gió biển: "Anh Lý, hôm nay kiếm được bao nhiêu?"
Khóe miệng Lý Minh Đường nhếch lên, anh ta duỗi hai ngón tay ra.
“Hai trăm triệu!?”, Lưu Tử Hạo thấp giọng kêu lên.
Lý Minh Đường chế nhạo: "Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của anh kìa, chẳng qua cũng chỉ là 200 triệu thôi mà.
Dù sao tôi cũng là một cao thủ đầu tư có tiếng ở thành phố Hồng Kông.
Trong thế cục lớn lần này, tôi sớm đã nhìn ra một số dấu hiệu rồi, sau đó liền chuẩn bị tiền.
Rồi chọn theo giá giảm, sau đó thì tiền cứ vậy rót về thôi".
Lưu Tử Hào thán phục nói: "Anh Lý quả là lợi hại…"
Đang tâng bốc được nửa chừng, Lưu Tử Hào đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía khác, hét lớn: "Đậu má! Anh Lý, nhìn hai người đó đi, không phải là Lý Thần và Hoắc An Lan sao!?"
Nghe những gì Lưu Tử Hào nói, Lý Minh Đường đột nhiên quay lại và nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang đi dọc theo vỉa hè của bến cảng cách đó không xa.
Mặc dù ánh đèn mờ ảo, nhưng Lý Minh Đường trong nháy mắt đã nhận ra thân phận của hai người này!
"Đậu má nhà nó, đúng là thằng nhà quê Lý Thần và An Lan rồi!"
Lý Minh Đường giận dữ và ghen tị nói.
Anh ta theo đuổi Hoắc An Lan bao nhiêu năm, đừng nói đến việc được đi bên cạnh cô ấy như thế này, cô ấy còn chả có thiện cảm với anh ta nữa là!
Nhìn lại bản thân, dù sao cũng là một trong tứ đại gia tộc có thể ngang hàng với Hoắc Chấn Châu, nhưng Hoắc An Lan chưa bao giờ thèm đến xỉa đến anh ta!
Ngược lại, cô ấy lại vô cùng ưu ái Lý Thần, một thằng quê mùa đến từ đại lục...!
Nhìn thấy Lý Thần, hận cũ cùng hận mới lúc này cùng nhau bùng lên, Lý Minh Đường cười lạnh một tiếng, đứng lên nói: "Đi, đi gặp bọn họ"..