“Cậu Lý, gần đây cậu thân thiết với nhà họ Hoắc như vậy, tôi nghĩ nhất định cậu đang tính toán gì đó, cho dù là đang có mưu đồ gì cũng phải tính phần của tôi đấy!”
Lời của Lâm Minh khiến Lý Thần nhíu mày.
Nói lý lẽ, điều đầu tiên mà Lý Thần nghĩ tới đó là Hoắc Chấn Châu đã nói gì đó với Lâm Minh.
Nhưng Lý Thần ngay lập tức phủ nhận khả năng này.
Trong đàm phán kinh doanh, cấp bậc của Hoắc Chấn Châu không hề thấp hơn những người có mặt, cho dù ông ấy và Lâm Minh có quan hệ cá nhân tốt, muốn kéo Lâm Minh lên cùng một thuyền, cũng sẽ không thẳng thừng nói với Lâm Minh những điều như vậy.
Sự hợp tác giữa mình và nhà họ Hoắc lúc này được coi là bí mật tuyệt đối.
Chuyện rây mơ rễ má Hoắc Chắc Châu không thể không hiểu được, chuyện này một khi bại lộ ra ngoài, đặc biệt là từ miệng của người nhà họ Hoắc, ảnh hưởng sinh ra nhất định sẽ làm rung chuyển toàn bộ giới tài chính của Hồng Kông.
Vì vậy, chỉ cần Hoắc Chấn Châu không ngốc thì tuyệt đối sẽ không thể tiết lộ chuyện này ra bên ngoài được dù chỉ là một chút.
“Cậu đừng nghĩ nhiều.
Thực ra đối với tôi, mọi chuyện rất dễ đoán thôi, cậu bắt đầu từ thị trường chứng khoán, những gì cậu làm gần đây ở Hồng Kông đều xoay quanh thị trường chứng khoán, mà hành động của Chấn Châu thời gian gần đây không hề ít, rõ ràng là đang âm thầm làm một chuyện lớn gì đó”.
“Những việc này đều không phải là bí mật gì.
Những người quan tâm chỉ cần quan sát một chút là có thể nhận ra, nhưng họ thiếu thông tin cốt lõi, vì vậy không thể liên kết mục đích của hai người tới cùng một điểm được.
“Vốn dĩ tôi cũng không hiểu, nhưng vừa nãy cậu nói, tôi hiểu ngay rằng sự bùng nổ của bong bóng nền kinh tế Internet là một thảm họa đối với hầu hết mọi người, nhưng nếu cậu có thể biết tin, chuẩn bị trước, đây là một bữa tiệc thịnh vượng của sự giàu có và nguồn vốn đấy”.
“Cậu có năng lực, Chấn Châu có nguồn vốn, đủ để khiến giới tài chính của Hồng Kông chấn động”.
Sau khi Lâm Minh nói xong, Lý Thần gật đầu.
Quả nhiên, có thể xây dựng chỗ đứng riêng trong số các ông lớn ở Hồng Kông không hề có ai là đơn giản cả.
Nếu Lâm Minh đã nhìn thấu, vậy thì Lý Thần cũng không cần phải giấu diếm nữa.
“Điều kiện này có thể, nhưng có một điều sếp Lâm nhất định phải làm được, nếu không thì mọi chuyện miễn bàn”, Lý Thần nói.
“Cậu nói đi”, Lâm Minh thấy Lý Thần đồng ý, cũng yên tâm thở phào một hơi, cười nói.
“Đến lúc đó, sếp Lâm bỏ bao nhiêu tiền tôi không quan tâm, nhưng phải giao cho tôi thống nhất vận hành, sếp Lâm muốn lên chuyến tàu này thì với tư cách là người lái tàu, ông phải hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của tôi”.
Sau khi nghe Lý Thần nói xong, Lâm Minh cười nói: “Đây là điều đương nhiên, bản thân tôi cũng là nhân cơ hội kiếm lời, đương nhiên sẽ không giọng khách át giọng chủ, đến lúc đó mọi chuyện đều sẽ nghe theo lời cậu”.
Lý Thần mỉm cười nâng ly rượu nói: “Vậy thì chúng ta hợp tác vui vẻ, cạn ly nào”.
“Cạn ly”.
Trong ly này có một kế hoạch mua trọn gói điện ảnh Hoan Ngu, còn có các kế hoạch tài chính trong tương lai liên quan đến số tiền vốn lên tới hàng chục tỷ.
Tâm trạng của Lâm Minh rất tốt, nói thêm vài câu rồi mới tìm cớ rời đi.
Sau khi ông ấy đi, Lý Thần nói: “Trên đời này, người thông minh đúng là rất nhiều”.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Kỳ thực đối với hai người, giao dịch này là đôi bên cùng có lợi.
Cháu tiết kiệm được năm trăm triệu tiền mua lại điện ảnh Hoan Ngu, sau này có thể kiếm lại được nhiều hơn, đối với cháu cũng không có bất kỳ tổn thất nào”.
“Càng quan trọng hơn là, sau việc này, tập đoàn Hoan Ngu và cháu đương nhiên sẽ hình thành quan hệ đồng minh, điều này rất có lợi cho tương lai của cháu”.
Nghe những lời của Hoắc Chấn Châu, Lý Thần gật đầu, anh nói: “Thật ra thêm một người là ông ấy cũng không ảnh hưởng gì tới chúng ta, thêm ông ấy chúng ta còn tiết kiệm được một khoản, thiếu ông ấy, chúng ta cũng sẽ không kiếm thêm được một khoản, chỉ là người này, có đáng tin hay không?”.