Quản lý của Lý Minh Đường liếc nhìn Lý Thần một cách khinh thường, nói: “Xu thế của PCCW vẫn luôn giảm suốt buổi sáng nay, nhưng khi thị trường gần đóng cửa thì tăng lên một chút.
Bây giờ Lý Thần cũng có chút lợi nhuận, tầm khoảng mười nghìn tệ”.
“Phụt”, Lý Minh Đường cười điên cuồng: “Mười nghìn tệ? Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Tiền vốn một trăm triệu lãi mười nghìn tệ, Lý Thần, mày đúng là đỉnh của chóp đấy, ha ha ha”.
Về phía Lý Thần, sắc mặt của Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan đều không tốt lắm.
Họ đương nhiên là ủng hộ Lý Thần, nhưng sự thật lúc này khiến họ thậm chí có cảm giác rằng Lý Thần đã đi sai rồi.
Lúc này, Lý Thần đột ngột đứng dậy, đi về phía cửa.
“Sao thế, định chạy à?”
Lý Minh Đường cười nhạo, dáng vẻ nhìn Lý Thần như thể anh ta đã nắm chắc phần thắng vậy.
“Chạy cái đầu nhà anh!”
Hoắc Hoàn Vũ u ám nhìn Lý Minh Đường: “Chúng tôi đi ăn, nếu anh không yên tâm thì có thể đi theo?”
Lý Minh Đường sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Hoắc Hoàn Vũ, anh đừng quá ngạo mạn!”
“Ồ?”
Cả buổi sáng Hoắc Hoàn Vũ điên hết cả người mà không tìm được chỗ để trút giận, nghe thấy lời này liền cười ngông cuồng nói với Lý Minh Đường: “Tôi thích ngạo mạn đấy, anh làm gì được tôi nào?”
“Đi thôi”.
Hoắc An Lan trừng mắt nhìn Hoắc Hoàn Vũ, cảnh cáo anh ta đừng có gây chuyện vô cớ nữa, sau đó đi theo Lý Thần ra ngoài.
Hoắc Hoàn Vũ nhếch mép với Lý Minh Đường, sau đó quay đầu rời đi.
Lý Minh Đường sầm mặt nhìn bọn họ ra khỏi phòng VIP, anh ta hừ lạnh một tiếng: “Ngông cái đéo gì chứ, sẽ có một ngày mày phải hối hận thôi!”
“Anh Lý, vậy chúng ta?”, quản lý hỏi một cách thận trọng.
“Bảo người mang đồ ăn tới đây! Chúng ta không ra ngoài, đợi bọn chúng sa sầm mặt mày quay về đây khóc lóc quỳ xuống trước mặt chúng ta”, Lý Minh Đường lạnh lùng nói.
Ở khách sạn gần Sở giao dịch, Lý Thần chậm rãi dùng bữa, hoàn toàn không có chút lo lắng nào.
Hoắc Hoàn Vũ không nhịn được nữa liền nói: “Lý Thần, chiều nay làm thế nào?”
Lý Thần như thể không nghe thấy, bảo người chuyển kênh TV trong phòng sang kênh tài chính.
Lúc này, LOGO của PCCW xuất hiện trên TV, sau đó khuôn mặt của Lý Khải mà người dân Hồng Kông đều quen thuộc xuất hiện.
“Mục đích của việc tổ chức cuộc họp báo ngày hôm nay là để thông báo cho mọi người rằng dự án viễn thông ở Châu Âu đã thành công”.
“PCCW chính thức có được giấy phép cung cấp dịch vụ viễn thông ở Châu Âu, điều này có nghĩa là PCCW đã trở thành doanh nghiệp thứ tư ở Châu Âu có thể kinh doanh dịch vụ viễn thông một cách hợp pháp”.
“Trong tương lai, PCCW sẽ huy động hai mươi tỷ để thâm nhập thị trường viễn thông Châu Âu.
Hơn nữa, chúng tôi đã nhận được mười hai tỷ khoản vay không lãi suất từ Cheung Kong Holdings”.
“Về mặt thị trường chứng khoán, chúng tôi sẽ mua lại cổ phiếu trên thị trường chứng khoán để đảm bảo quyền lợi của cổ đông”.
Buổi họp báo này diễn ra sớm hơn hai tiếng so với trí nhớ của Lý Thần.
Tuy nhiên không ảnh hưởng gì.
Chính từ hôm nay, PCCW chính thức bước trên con đường trở thành gã khổng lồ trong ngành viễn thông.
Giá cổ phiếu trước buổi họp báo hôm nay là giá thấp nhất của PCCW trong hai mươi năm trong tương lai.
Với mức giá kịch trần trong suốt hai mươi sáu ngày liên tục, PCCW đã trở thành vua chứng khoán trong bối cảnh khốn đốn của bong bóng kinh tế Internet tại chứng khoán Hồng Kông vào những năm 2000.
Mà nhóm người Lý Khải, cũng dựa vào làn sóng bùng nổ này, bắt đầu có biệt danh là ‘tiểu siêu nhân’.
Buổi họp báo này đã gây chấn động toàn bộ Hồng Kông.
Ít nhất vào lúc này, trong phòng bao nơi Lý Thần đang dùng bữa, Hoắc Hoàn Vũ và Hoắc An Lan cảm thấy da đầu tê dại.
Họ nhìn Lý Thần bằng ánh mắt như nhìn thấy ma, thậm chí còn tự hỏi liệu người này có phải xuyên không từ tương lai về không.
Thật kinh hoàng.
Hoặc cách nói khác có thể là anh và Lý Khải là bạn thân, đã có tin nội bộ từ lâu rồi?
Sự bàng hoàng và rối bời trong suy nghĩ khiến cả hai không thốt lên lời.
Lúc này, Lý Thần dường như nhớ tới câu hỏi lúc trước của Hoắc Hoàn Vũ, cười nói: “Vừa nãy anh hỏi gì cơ? Buổi chiều phải làm sao à?”
“Đương nhiên là tìm một vị trí tốt, từ từ tận hưởng cảnh Lý Minh Đường bò một vòng quanh Sở giao dịch rồi”..