Biệt thự Dung Thành.
Đây là một câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng nhất ở tỉnh, nghe nói ông chủ phía sau nó là một nhân vật tầm cỡ cực kỳ có máu mặt, có chỗ dựa cực kỳ chắc.
Đời trước Lý Thần từng nghe nói đến nơi này, lúc đó ông chủ công ty anh cũng là hội viên của cậu lạc bộ này, nhưng ông ta cũng không đủ tuổi để gặp được ông chủ đứng sau biệt thự Dung Thành này.
Giờ đây anh đứng trước cửa biệt thự Dung Thành, cũng đã có thực lực dấn thân vào hàng ngũ nhừng người dẫn đầu trong giới tài chính của tỉnh rồi.
"Chú Lý đến rồi đấy à".
Trương Giang cười tươi đón tiếp, bên cạnh có một cô bạn gái xinh đẹp.
Nhân vật chính của những bữa tiệc kiểu này chủ yếu là đàn ông, bọn họ có rất nhiều cách để khoe khoang năng lực của bản thân, mà dẫn theo bạn gái thế nào cũng là một trong những cách ganh đua nhất.
Nhưng bạn gái mà Trương Giang dẫn theo dù đánh giá ở phương diện nào cũng thua kém Tô Vãn Thanh rất nhiều.
"Anh Trương, phải cảm ơn anh đã cho em cơ hội này đấy".
Trương Giang xua tay nói: "Năng lực của chú tôi biết rõ, cho dù không có tôi thì chú cũng sẽ sớm có ngày bước chân vào giới này thôi, chẳng qua là tôi đưa chú vào sớm hơn chút mà thôi".
"Bên trong có rất nhiều người đã đến rồi, tất cả mọi người đang thảo luận bước đi thần kỳ khi đầu tư vào thị trường kỳ hạn đậu xanh đấy, hay là chúng ta cùng nhau đi vào thôi?", Trương Giang cười nói.
"Được!"
Lý Thần gật đầu, cực kỳ bình tĩnh.
Tô Vãn Thanh khoác tay đi cạnh anh, xinh đẹp như tiên, trên đường đi thu hút ánh mắt của biết bao người đàn ông.
Nếu nói đến thân thế của cô thì địa vị của cô còn cao hơn đại đa số người ở đây nhiều, dù gì đi chăng nữa thì cô cũng là con gái của người giàu nhất tỉnh, vì thế nên cô cực kỳ tự nhiên, tao nhã, không chút luống cuống.
Trương Giang dẫn Lý Thần đến chỗ một đám người, có bốn năm người đàn ông mặc vest đang trò truyện vui vẻ với nhau, cách đó không xa là đám bạn gái bọn họ dẫn theo đang tụ tập nói chuyện.
Tô Vãn Thanh rất biết ý, sau khi cùng Lý Thần chào hỏi mấy người đó xong thì bước đến chỗ mấy cô bạn gái của bọn họ trò chuyện.
"Chú em, cô trợ lý này thế nào?"
Trương Giang hỏi nhỏ bên tai Lý Thần.
"Được lắm!"
Lý Thần cười khẽ trả lời.
Trương Giang chắc là không biết danh tính của Tô Vãn Thanh, nếu không cũng không dám nói Tô Vãn Thanh là trợ lí của mình.
Dù sao con gái của người giàu nhất tỉnh, nói ra cũng đủ khiến người khác chết khiếp.
"Mọi người, tôi dẫn vị thần chứng khoán mà mọi người hay nhắc đến rồi đây".
Trương Giang vừa nói thế đã thu hút được sự chú ý của mọi người.
Trong chốc lát, vô số ánh mắt tò mò, thích thú dò xét đều đổ dồn lên người Lý Thần.
Cho dù trong lòng nghĩ thế nào thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên đối với tuổi tác của Lý Thần.
Ở nơi đây toàn là những người đàn ông tầm ba mươi lăm tuổi trở lên, chỉ có Lý Thần ngoài hai mươi tuổi nên anh cực kỳ nổi bật.
"Đây chính là người lúc trước tạo nên kỳ tích ở thị trường chứng khoán kỳ hạn đậu xanh đấy hả?", một người đàn ông trung niên tò mò hỏi.
Trương Giang cười ha ha nói: "Chứ còn gì nữa, tài khoản của cậu ấy mở ở ngân hàng ICBC chúng tôi, tôi có thể nói dối ông sao?"
"Thế phải làm quen rồi, tôi là Chu Khải, tổng giám đốc công ty đầu tư Ascendas".
Chu Khải cười ha hả vươn tay ra, vẻ mặt dễ gần.
"Lý Thần!"
Lý Thần giới thiệu đơn giản, cũng bắt tay với ông ấy.
Có thành tích xuất sắc lúc trước, Lý Thần rất dễ dàng đặt chân vào giới tài chính.
Dù sao thì nước dâng thì thuyền dâng, đâu phải ai cũng có thể kiếm được từ tám trăm nghìn tiền vốn lên đến 13600000 trong vòng năm tháng được đâu.
Vì thế nên tất cả mọi người ở đây đều cực kỳ tò mò về Lý Thần.
Lúc này, Trương Giang lại cực kỳ đắc ý nói: "Chắc mọi người còn chưa biết, lúc trước chú em này của tôi đầu tư một triệu sáu trăm nghìn vào cổ phiếu, chỉ trong vòng mấy ngày mà đã lãi gấp ba lần rồi.
"Kinh! Giỏi thế á?"
Ánh mắt tất cả mọi người ở đây khi nhìn Lý Thần đều thay đổi.
Nếu nói lần đầu tiên đầu tư thành công là do ăn may, vậy trong thời gian ngắn như thế lần thứ hai đầu tư thành công là do thực lực rồi, mà tiền lãi còn tăng những ba lần, ở đây không có ai tự tin làm được điều đó.
"Đúng là vị thần chứng khoán có khác".
Chu Khải cũng khen ngợi nói: "Lúc tôi bằng độ tuổi của cậu chỉ biết suốt ngày đắm mình trong sàn nhảy chém gió thôi, không giỏi như cậu".
"Anh Chu quá khen rồi, tôi chỉ biết chút tài lẻ thế thôi, nào phải vị thần cố phiếu gì đâu, khiến mọi người chê cười rồi", Lý Thần khiêm tốn nói.
Trong lúc Lý Thần đang trò chuyện vui vẻ với các sếp lớn trong giới tài chính, ở cửa bữa tiệc có một đoàn người bước vào.
Hồ Bích Bích khoác tay Lương Huy tiến vào trong, Vương Phú Quý đi theo phía sau.
Mấy ngày trước bởi vì Vương Phú Quý giới thiệu cố phiếu cho Hồ Bích Bích khiến cô ta thua lỗ không ít tiền, cô ta cứ quấn lấy Vương Phú Quý đòi trả lại.
Nhưng Vương Phú Quý lấy đâu ra nhiều tiền như thế đền cho cô ta, đành phải giới thiệu cô ta với Lương Huy, nói với cô ta chỉ cần Lương Huy thích, đừng nói là mấy trăm nghìn, cho dù là mấy triệu cũng được.
Hồ Bích Bích là ai cơ chứ? Với cô ta tiền là quan trọng nhất.
Chỉ cần có tiền bảo cô ta làm gì cũng được.
Hơn nữa ngườilần này cô ta quen lại là Lương Huy, chỉ cần cô ta có thể được người ông ta thì sau này cô ta sẽ chẳng thiếu gì tiền.
Lương Huy thấy vẻ ngoài của Hồ Bích Bích cũng được, lại hiểu chuyện nên đã dẫn cô ta đến bữa tiệc hôm nay, để cô ta thấy rõ năng lực và địa vị của mình thế nào.
"Trời ơi, nơi này xa hoa quá đi, em chưa từng thấy mấy đồ trang trí này bao giờ", Hồ Bích Bích kích động nói.
Sau buổi tiệc này trở về, cô ta có thể tha hồ mà chém gió rồi.
Dù gì có thể bước chân vào biệt thự Dung Thành đã chứng minh được thân phận của bản thân rồi.
Cô ta thì thào nói: "Cái biệt thự này lớn nhường nào chứ, riêng cái sảnh này đã rộng bằng ba bốn căn nhà của chúng em gộp lại rồi".
"Cái biệt thự này ít nhất cũng phải mấy chục triệu nhỉ".
Vương Phú Quý nghe thấy thế không nhịn được cười nhạo nói: "Em đúng là không có kiến thức, tiền trang trí cái biệt thự này đã tốn mất mấy chục triệu rồi, không biết thì nói ít thôi, nhìn nhiều vào, đừng có để người khác chê cười".
Hồ Bích Bích vội vàng ngậm miệng lại, cô ta hiểu rõ cô ta không thể đắc tội với người ở đây được.
Lương Huy đến khiến tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý vào ông ta, tuy cùng là người trong giới nhưng cũng có kẻ yếu kẻ mạnh, mà Lương Huy chính là một trong những kẻ mạnh nhất.
Lúc này Lương Huy như mặt trời giữa trưa, rất nổi tiếng trong giới tài chính của tỉnh, ông ta vừa đến liền có rất nhiều người đua nhau chạy tới nịnh nọt.
"Em sang bên cạnh trước đi, anh với mấy người bạn cũ ôn chút chuyện", Lương Huy nói với Hồ Bích Bích.
Cả chặng đường Hồ Bích Bích cứ khen nơi đây không dứt lời, y như kẻ mới từ quê lên phố, đương nhiên không dám cãi lời Lương Huy, nhẹ giọng trả lời một tiếng rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng của Hồ Bích Bích, Lương Huy cực kỳ vừa ý, ông ta thích kiểu phụ nữ nghe lời, ngoan ngoãn như thế.
Loại phụ nữ như thế bõ công ông ta chơi đùa.
Hồ Bích Bích đi đến một bên bữa tiệc, nhìn sự trang trí lỗng lẫy ở nơi đây, còn có những món đồ trang sức đắt đỏ và những món đồ hàng hiệu mà người ở đây mặc, thốt lên có tiền sướng thật.
Thực ra Vương Phú Quý cũng muốn chen chân vào giới thượng lưu nhưng khổ nỗi ông ta không đủ trình, nếu hôm nay không có Lương Huy thì ông ta cũng không thể bước chân qua cánh cổng này.
Sau mấy lần thua thiệt, ông ta cũng chỉ đành lủi thủi về đứng một chỗ với Hồ Bích Bích.
"Anh Vương nhìn, cái bánh kem mười hai tầng này đi, em lớn thế này mà chưa từng thấy cái bánh kem nào lớn như thế", Hồ Bích Bích giơ tay chỉ một cái bánh kem đặt trên bàn gần đó, khen không dứt miệng.
Đây là lần đầu tiên cô ta thấy một chiếc bánh kem sang trọng như thế, lắc đầu nói: "Không biết bao nhiêu tiền nữa".
"Tổ chức một bữa tiệc thôi mà tốn những mấy triệu".
Vương Phú Quý hiểu biết hơn cô ta, thở dài chua xót: "Đây mới là xã hội thượng lưu đích thực".
"Tiền triệu cả đấy!"
Hồ Bích Bích trợn to mắt không dám tin.
Cả đời này cô ta chưa từng thấy nhiều tiền như thế, mà đám nhà giàu này chỉ dùng nó để tổ chức một bữa tiệc?
"Bích Bích, em xem kia có phải Lý Thần không?"
Vương Phú Quý vội vàng nói với Hồ Bích Bích.
"Anh Vương, anh nhìn nhầm à, đây là nơi nào chứ, cái tên nghèo hèn Lý Thần kia sao có thể vào..."
Hồ Bích Bích mới nói được một nửa thì bị bóng lưng của Lý Thần cách đó không xa làm cho nghẹn họng.